Chương 4: (Vô Đề)

Mẹ nuôi đỡ tôi đứng lên, ra lệnh:

"Ra ghế sô -pha ngồi, để dì đi tìm hộp thuốc."

Bà lên tầng, vào phòng ngủ chính. Đúng lúc đó, ngoài cửa chính vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi ra mở cửa và ngay khi nhìn thấy hai người đứng bên ngoài, cảm giác như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu, đông cứng cả nước mắt trong hốc mắt tôi.

Là cha mẹ ruột!

Khác với sự sững sờ như tượng của tôi, họ vô cùng kích động.

Họ mạnh mẽ chen vào nhà, nắm chặt lấy tay tôi:

"Lại Đệ, cuối cùng cũng tìm thấy con rồi!"

Mắt mẹ ruột đỏ hoe, run rẩy vuốt ve quần áo và khuôn mặt tôi:

"Nhìn con kìa, sao sắc mặt lại tệ thế này? Vừa mới khóc à? Họ đối xử không tốt với con sao?"

"Mẹ cứ tưởng sẽ không bao giờ tìm được con nữa."

Ánh mắt tôi di chuyển qua lại trên người họ.

Thật kỳ lạ.

Tim tôi đập thình thịch, nhưng không phải niềm vui gặp lại, mà là sự hoảng sợ vì cuộc hội ngộ không mong muốn.

Cha ruột rít xong điếu thuốc cuối cùng, tiện tay vứt mẩu thuốc còn cháy vào hành lang, rồi kéo tay tôi định lôi đi:

"Đừng nói nhiều nữa, đi thôi, về nhà với chúng ta!"

Mẹ ruột lau nước mắt, khuôn mặt rạng rỡ:

"Bên nhà chúng ta đang chuẩn bị xây đường cao tốc, mỗi người có thể được chia hai vạn tệ."

"Con về với chúng ta, nhà mình sẽ được thêm hai vạn tệ nữa. Có tiền rồi, cả nhà mình sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa."

Họ kéo tay tôi, lôi mạnh ra khỏi cửa.

Tôi bám chặt vào khung cửa, mẩu giấy chặn m.á. u rơi xuống, m.á. u tươi lập tức tuôn ra, từng dòng đỏ thẫm trườn dọc theo khung cửa như những con rắn nhỏ.

Một mình tôi không thể chống lại sức của họ, lòng tôi lạnh như băng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc phép thuật biến mất.

Cỗ xe bí ngô, đôi giày thủy tinh, bộ váy lộng lẫy, và ngôi nhà ấm áp... tất cả chỉ là một giấc mơ, rồi cũng sẽ tỉnh dậy.

Khi tôi gần như bị kéo đi, phía sau vang lên tiếng bước chân xuống cầu thang.

Mẹ nuôi cầm hộp thuốc, đứng dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn hành lang, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía này.

Nỗi sợ trong lòng tôi hóa thành sự tủi thân vô hạn.

Vô số cảm xúc trào dâng đến cổ họng, gần như theo bản năng, tôi thốt lên: Mẹ ơi...

Ánh mắt mẹ nuôi thoáng chững lại, bà bước nhanh tới, nghiêm giọng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!