Mẹ nuôi vừa cười vừa rơi nước mắt, nhìn tôi và nói:
"Con gái chúng ta thi cũng khá đấy, 603 điểm. Cao hơn điểm chuẩn đại học 75 điểm, chắc có thể đỗ vào một trường thuộc nhóm 211 tốt rồi."
Cha nuôi bên kia hét lớn:
"Tuyệt vời! Cha đã biết con sẽ làm được mà!"
Từ xa vang lên tiếng hỏi:
"Anh Sở, con gái nhỏ nhà anh đỗ đại học rồi à?"
"Đương nhiên rồi, con bé là do anh đích thân dạy mà."
Đám học sinh cười ầm lên:
"Anh Sở đừng khoác lác nữa. Anh dạy vẽ thì được, còn môn văn hóa thì thôi đi."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Liệu hồn, sau này đừng nhờ vả anh cái gì nữa đấy!"
...
Mẹ nuôi nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, rồi bật cười:
"Cha con vui quá đến quên cả tắt máy rồi."
"Ông ấy đúng là đứa trẻ không bao giờ chịu lớn."
Sở Kỳ cũng tranh thủ từ xa về thăm.
Anh ấy mang theo đặc sản địa phương, đến tay tôi vẫn còn ấm nóng.
Tôi trách nhẹ:
"Anh đang trong kỳ thi mà, không cần phải vội về đâu."
Anh lườm tôi một cái:
"Đừng tưởng bở, anh về vì nhớ cha mẹ thôi."
Nhưng tối đó, khi cả gia đình ra ngoài ăn mừng, Sở Kỳ đã uống không ít rượu.
Anh vỗ vai tôi, lưỡi líu lại nói:
"Tiểu Giác, sau này dù chúng ta cách xa nhau bao nhiêu, mỗi lần em vui, em đều có thể kể cho anh nghe."
"Em mãi mãi là cô em gái anh thương nhất!"
Tôi nhẹ nhàng ôm anh, đáp lại:
"Vâng, anh cũng là người anh trai tuyệt nhất của em."
Đó là món quà mà ông trời đã ban cho tôi.
Mẹ nuôi rưng rưng nhìn chúng tôi, nói:
"Đây mới là tình cảm anh em đúng nghĩa. Sau này bớt đánh nhau, bớt gây gổ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!