Khi mẹ nuôi biết được điểm số của tôi, bà xúc động đến rơi nước mắt:
"Hai đứa nhỏ nhà mình giỏi quá, thật là làm người ta mát lòng mát dạ..."
Cha nuôi ôm lấy vai bà, vui vẻ nói:
"Đúng vậy, hai đứa nó đều khiến chúng ta bớt lo, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!"
Mặt mẹ nuôi lập tức thay đổi, bà lườm ông một cái sắc như dao:
Mơ đi!
"Anh chỉ giỏi gieo hạt mà không biết nuôi dưỡng, nói thì dễ lắm, anh không nhớ những năm trước tôi đã phải khổ sở thế nào sao..."
Cha nuôi cười gượng, gãi đầu, mặt đầy hối hận.
Thôi rồi!
Không biết lần này phải dỗ dành bà bao lâu nữa.
Sở Kỳ chọn học tại một trường đại học ở ngoài tỉnh.
Người ở xa, dù có lo lắng cũng chẳng thể làm gì.
Tất cả tình yêu và sự quan tâm của cha mẹ nuôi đều dồn hết vào tôi.
Các lớp học thêm liên tiếp được đăng ký.
Gà, vịt, cá liên tục được đưa lên bàn ăn.
Cha mẹ nuôi thường xuyên kiểm tra bài vở định kỳ, trò chuyện tâm sự, thăm dò xem tôi có đang yêu đương với ai không.
Ôi trời!
Tôi thực sự cảm nhận được sự tốt đẹp khi không có Sở Kỳ ở nhà.
Bởi vì anh ấy nghịch ngợm và thường gây rắc rối, khi anh ấy còn ở đây, cha mẹ nuôi luôn thấy tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất.
Thực ra, nhiều năm qua, tôi cũng nghe lén được những lời bàn tán của hàng xóm:
"Chỉ là một đứa con nuôi thôi, họ làm gì phải tốn nhiều tiền và công sức như thế?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Tiền của nên để dành lo cho con ruột của mình mới phải chứ."
"Sau này thì nó cũng sẽ lấy chồng thôi."
"Học thêm nhiều vậy mà thành tích cũng không tiến bộ mấy. Cha mẹ ruột nó thế kia, chắc gen không tốt, đừng phí tiền nữa."
Nhưng cha mẹ nuôi của tôi chưa từng lay động.
Họ vẫn luôn kiên định, một lòng một dạ dành hết tình yêu thương cho tôi.
Tôi nghĩ, họ nhất định là những vị thần nhân từ mà ông trời đã gửi đến bên tôi.
Ba năm ấy, vừa dài dằng dặc, vừa trôi qua nhanh như chớp mắt.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!