Thầy chắp tay trước mẹ ruột, khẩn khoản:
"Chị ơi, tôi lạy chị, đây là trường học, bây giờ là giờ tan học, chị đừng làm ầm ĩ nữa được không?"
Tôi quỳ thẳng người, chất vấn mẹ ruột:
"Nếu tôi và con trai của bà cùng rơi xuống nước, bà chỉ có thể cứu một người, bà sẽ cứu ai?"
Mẹ ruột lắp bắp: "Con, con làm sao lại cùng rơi xuống nước với nó được chứ?"
Tôi nâng cao giọng: "Bà sẽ cứu ai?"
Môi bà run rẩy: "Cả, cả hai..."
"Dối trá!" Tôi kích động hét lên, "Ngày trước vì muốn có con trai, các người đã nhốt tôi trong nhà."
"Mùa hè nóng nực, các người không về, tôi đói đến mức phải ăn cơm thiu."
"Để tránh nộp phạt vì sinh em trai, các người bán tôi cho cha nuôi với giá hai ngàn tệ."
"Các người đã mua bán trẻ em, các người phạm pháp, không sợ tôi tố cáo sao?"
Mẹ ruột đảo mắt, giọng nhỏ lại: "Chúng ta đã hỏi rồi, cha mẹ nuôi của con không có bằng chứng gì cả."
"Con không tố cáo được chúng ta đâu!"
Cơn giận trong tôi bùng lên, như ngọn lửa thiêu đốt toàn thân.
Mắt đỏ hoe, tôi lao tới, đ.â. m mạnh vào người bà: "Đồ vô liêm sỉ, trên đời này làm gì có người nào mặt dày như bà chứ!"
Bà ngã ngửa, nằm sõng soài trên đất.
Đúng lúc đó, bảo vệ đến, kéo bà đi.
Hiệu trưởng lái xe đưa tôi về nhà.
Trước khi tôi xuống xe, ông gọi tôi lại, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy:
"Tiểu Giác, em là một đứa trẻ tốt."
"Người sai là họ, là những hủ tục hàng nghìn năm."
"Không phải em!"
Khoảnh khắc đó, tôi siết chặt quai cặp, cố gắng không bật khóc.
Đúng vậy.
Tôi không làm gì sai.
Vậy tại sao họ cứ liên tục phá vỡ cuộc sống yên bình, hạnh phúc của tôi?
Mẹ ruột làm ầm ĩ như vậy, nên nhà trường đã sa thải bà.
Nhưng bà không chịu từ bỏ, ngày nào cũng canh trước cổng trường.
Thậm chí trong giờ thể dục, bà còn đứng ngoài tường rào gọi tên tôi.
Hành động đó còn đáng sợ hơn cả những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!