Tôi là đứa con thứ hai của cha mẹ ruột, phía trên còn một người chị gái.
Mẹ ruột mang bầu lớn, phải chạy trốn khắp nơi chỉ vì muốn sinh con trai.
Chị tôi khi đó mười tuổi, vì có thể làm việc phụ giúp nên được dì miễn cưỡng nhận nuôi.
Còn tôi, bảy tuổi, bị bỏ lại ở nhà.
Hôm đó là vào mùa hè, cái bụng lớn của mẹ không thể che giấu được nữa.
Ban ngày, mẹ và cha chỉ có thể trốn trên núi, đến tối mới lén xuống núi để làm chút đồ ăn cho tôi.
Đồ ăn được úp trong cái lồng tre để trên bàn.
Lần ấy, hai ngày liền họ không về nhà.
Tôi đói đến không chịu nổi, uống liền mấy bụng nước lạnh để cầm cự.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sau đó, khi không còn chịu được nữa, tôi xúc chỗ cơm thiu còn sót lại trong nồi lớn trên bếp, không kịp cầm đũa, cứ thế dùng tay bốc lên ăn.
Những con ruồi bay quanh cướp thức ăn trong bát, tôi cũng chẳng còn tâm trí để đuổi chúng đi.
Bạn có biết cơm thiu có vị thế nào không?
Chua, hơi đắng, khi bốc lên còn kéo theo những sợi dính dài, trông như...
Nôn mửa.
Cha nuôi nhìn thấy tôi qua khung cửa sắt.
Ông lớn tiếng ngăn tôi lại, rồi đưa cho tôi một miếng bánh.
Miếng bánh hơi đắng, đã chảy ra một chút, nhưng cũng chẳng ngon hơn cơm thiu là bao.
Về sau tôi mới biết, đó là sô
-cô
-la nhập khẩu.
Rất đắt.
Một miếng có thể đổi được hai cân kẹo bạc hà.
Ông dạy tôi dùng cành cây vẽ lên đất, rồi ở lại bên tôi hai ngày. Cuối cùng, cha mẹ tôi cũng trở về.
Họ ôm trong tay đứa em trai mới sinh.
Đứa bé trắng trẻo, mập mạp.
Không giống tôi, vừa bẩn vừa gầy.
Nghe nói cha nuôi muốn đưa tôi đi, mẹ ruột của tôi đã do dự suốt một đêm.
Sáng hôm sau, bà bảo cha g.i.ế. c một con gà, hiếm khi gắp cả hai cái đùi gà để vào bát tôi.
"Ăn đi con!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!