Chương 33: Ngứa ngáy

Dù có chút bất ngờ, buổi kiểm tra cũng kết thúc viên mãn.

Các lớp xếp hàng lại, cán bộ Hội Học sinh đến tự giới thiệu. Đây là thông lệ: mỗi khi có khối tham gia huấn luyện dã ngoại, hội học sinh sẽ cử người hỗ trợ giáo viên ghi chép đánh giá.

"Đàn em khóa năm nay có tố chất rất tốt. Tôi bắt đầu mong chờ đại hội chiêu mộ thành viên sắp tới rồi."

Sân huấn luyện sôi nổi, ngoài sân cũng có người quan sát. Beta chỉnh kính, nhìn hàng lớp G: "Thế nào? Em đã bảo cậu nhóc mà em nhìn trúng rất thú vị mà!"

Chủ tịch Hội Học sinh

- Kỷ Tự Doãn

- gật đầu, ánh mắt sắc lẻm, giọng lộ vẻ tán thưởng: "Lúc cậu ta đến gần sói Bạc Phong, đã dùng tin tức tố khống chế các điểm yếu trên cơ thể sói, không chỉ dựa sức mạnh. Khả năng kiểm soát này, vượt xa bạn cùng lứa."

Kiều Tri đang vui vẻ, nghe xong cảnh giác: "Anh khen nhiều thế, đừng bảo là cũng đang nhắm vào cậu ta đấy chứ? Không được, nhóc Triệu yêu quý của em sẽ kế nhiệm ban Kỷ luật, anh không được tranh!"

Kỷ Tự Doãn bất đắc dĩ véo gáy anh ta: "Không tranh với em đâu. Nhưng nói thật, vị trí Chủ tịch Hội học sinh kế tiếp, tôi và mọi người vẫn nghiêng về Âu Dương Vũ Ngạn lớp A."

Kiều Tri muốn phản bác, nhưng nghĩ "nhóc Triệu yêu quý" đến yêu cầu kết bạn còn chưa đồng ý, chưa chắc đã tham gia đợt chiêu mộ lần này... So với Âu Dương Vũ Ngạn, từ khi vào cấp ba đã chú ý tin tức Hội Học sinh, trưởng ban Kiều bỗng nghẹn lời.

Anh ta nghĩ, nếu Tịch Triệu không hứng thú vào hội, có cách nào lừa người qua không?

Chậc, sao không có bạn thân hay đối tượng yêu đương để đánh bài tình cảm nhỉ?

---

Khu bảo tồn Tây Sơn rộng lớn, phía nam núi non gồ ghề, rừng rậm um tùm, phía bắc là đồng cỏ bằng phẳng. Phi ngựa tới cuối còn thấy biển xanh dưới trời trắng, cảnh đẹp mê hồn.

Đêm đầu huấn luyện không có chỗ ở, học sinh tự dựng lều cắm trại, chia theo lớp. Omega, beta hai ba người một lều trong vòng, còn alpha do có ý thức lãnh thổ mạnh, một người một lều ngoài vòng.

"Sáng mai bảy giờ, mọi người phải đến điểm tập hợp trong nhóm đúng giờ. Nếu đi trễ, điểm kiểm tra hủy bỏ."

Tống Lễ Thu công bố, rồi cho tự do hoạt động.

Lều dựng xong, trời chưa tối, Tịch Triệu định ở lều đọc sách, nhưng người nuôi áy náy vì sự cố khi nãy, dẫn Ân Nhã đến để xin lỗi, mời anh đi dạo.

"Sói Bạc Phong ở khu bảo tồn, một phần sống ở trại nuôi, một phần trong rừng hoang. Ân Nhã không sinh ở trại, nhưng một ngày nọ, nó vượt rừng bảo vệ, cắn ống quần nhân viên kéo vào rừng. Chúng tôi đến mới biết anh trai nó bị thương nặng khi đi săn. Trước đó, chúng tôi thỉnh thoảng sẽ tuần tra quanh rừng, không ngờ Ân Nhã vẫn nhớ mặt, tìm chúng tôi cứu anh nó."

Người nuôi vừa nói vừa ném thịt từ thùng cho Ân Nhã, vẻ mặt hoài niệm: "Từ đó, Ân Nhã hay chạy qua lại giữa trại và rừng, thậm chí còn tham gia tập huấn với đám sói ở trong trại. Nhưng nó thân với con người nhất, cũng thông minh nhất. Hôm nay thật xin lỗi cậu, hy vọng không để lại ấn tượng xấu với bạn học Tịch."

Sói con hiểu đang nói về mình, khẽ "âu" một tiếng, ngậm miếng thịt đặt cạnh chân Tịch Triệu, co người cẩn thận đẩy mũi.

"Ồ," người nuôi cười, "Ân Nhã đã biết sai, đến xin lỗi rồi hả?"

Ngồi xổm, Tịch Triệu v**t v* đầu sói lông xù, mắt cũng có chút ý cười.

Nhưng anh biết, đây không phải "xin lỗi", mà là "phục tùng" với kẻ mạnh.

Từ lúc thấy Ân Nhã trên sân, Tịch Triệu biết không thể dùng biện pháp hòa bình để "thân thiện" với nó.

Ân Nhã hợp tác với học sinh khác, vì áp lực của họ không vượt ngưỡng cảnh giác. Nhưng Tịch Triệu xuất hiện, bản năng thú của nó gào lên nguy hiểm.

Nó tìm cơ hội thắng Tịch Triệu, anh có lí do gì không tìm thời cơ chế ngự?

Đến khi giao phong kết thúc, sói thông minh nhận ra ai là "đại ca" khó chọc, ngoan ngoãn để v**t v*.

Mắt vàng thoải mái híp lại, Tịch Triệu nhìn, nhớ đến bạn Lộ nào đó luôn tìm cơ hội lật mình thách đấu.

Dã thú chưa thuần đều thế. Không có sức mạnh áp đảo, chẳng đủ tư cách đối thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!