Sáng hôm sau, Phù Nhi giúp ta chải tóc, đột nhiên kinh hô:
"Chủ tử thứ tội, cây trâm người yêu thích nhất không biết vì sao lại bị dính sáp nến..."
Ta liếc qua một cái:
"Vấy bẩn rồi thì cất đi thôi."
"Nô tỳ giúp người lau sạch, người không dùng nữa sao?"
Không dùng nữa.
Ta quay về kiểu trang điểm giản dị thường ngày, ôm mấy quyển thoại bản, chạy đến tìm Hân Quý phi.
Không ngờ, cửa Trường Xuân Cung đóng chặt.
Ta gõ cửa hồi lâu, cất tiếng gọi:
"Có ai không? Ta đến tìm Quý phi nương nương—"
Bên trong có chút xôn xao, cuối cùng một tiểu thái giám ló đầu ra:
"Thì ra là Thiến Quý nhân, nương nương hỏi người có chuyện gì không?"
"Ta đến chơi với nàng."
"… Nương nương hôm nay thân thể không khỏe, xin Quý nhân trở về đi."
"Vậy ngày mai ta lại đến."
…
Cuối cùng hắn thở dài một hơi:
"Thiến Quý nhân chờ một lát, nô tài lập tức đi bẩm báo nương nương."
Bên trong lại rối loạn một trận, cuối cùng cũng cho ta vào cửa. Hân Quý phi nằm nghiêng người trên tháp, mắt còn lộ vẻ ngái ngủ:
Có rắm mau thả!
Hung dữ quá, đúng là có khí thế khi vừa thức dậy. Nhưng ta vẫn giơ thoại bản lên, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi:
"Mấy quyển thoại bản này là do Quý phi nương nương viết sao?"
Nàng nheo mắt nhìn, có vẻ chưa thấy rõ. Ta vội đưa đến trước mặt nàng.
"À, ba năm trước tuỳ tiện viết, không ngờ lại bị ngươi lật ra."
"Nương nương văn tài xuất chúng! Đặc biệt là cuốn 《Sơn Hải Yêu Văn Lục》 này, thật sự vô cùng đặc sắc! Xin hỏi nương nương, quyển hạ ở đâu? Ta tìm mãi mà không thấy."
Nàng ngáp một cái:
"Không có quyển hạ, bỏ rồi."
Nghe vậy, ta như sét đánh ngang tai:
"Ba năm rồi còn chưa viết xong sao?"
"《Sơn Hải Yêu Văn Lục》 là một tác phẩm tuyệt vời như thế, nương nương nhẫn tâm để nó bị mai một ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!