Chương 8: (Vô Đề)

Tiệc mừng thọ ồn ào bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo. Hoàng thượng rốt cuộc vẫn giữ thể diện cho Hoàng hậu, không phong tặng nữ tử kia ngay tại chỗ.

Tiệc tan, chỉ còn lại ta ngồi đờ đẫn tại chỗ.

"Đây chẳng phải là chuyện vốn dĩ sẽ xảy ra hay sao? Sao còn chưa tiếp nhận?"

Là giọng của Hân Quý phi. Ta mệt mỏi đáp lại:

"Quý phi nương nương, nếu không thể an ủi người khác, có thể không nói hay không."

Nàng buồn bực:

"Ai an ủi ngươi! Bổn cung chỉ muốn chê cười ngươi mà thôi."

Nói xong, nàng liền nghênh ngang rời đi.

Ta chỉ có thể tiếp nhận, chỉ là cần thêm chút thời gian mà thôi. Ta phải quay về nghỉ ngơi. Ngày mai lại phải đến Dưỡng Tâm điện giúp Hoàng thượng mài mực.

Ngày hôm sau, vừa bước ra cửa lại bị Phù Nhi ngăn lại:

"Tiểu chủ, người quên đeo cái này rồi."

À, là chiếc trâm ngọc bích.

Đã lấy ra rồi thì đeo lên vậy.

Ta đi tới trước cửa Dưỡng Tâm điện, nhưng lại thấy các cung nhân bận rộn chuyển lụa đỏ, nến đỏ vào trong phòng. Lý công công thấy ta đến, vội vàng chặn lại không cho ta nhìn nữa:

"Tiểu chủ, Hoàng thượng mấy ngày nay bận chuyện triều chính, ngài nghỉ ngơi vài ngày đi. Khi nào xong việc, nô tài sẽ tự mình đến mời người."

Ta "ồ" một tiếng, quay người đi. Đột nhiên, Lý công công gọi lại:

"Tiểu chủ yên tâm, trong lòng Hoàng thượng vẫn nhớ tới ngài."

Ta không để ý đến hắn, yên tĩnh quay lại Di Hòa cung.

Dưỡng Tâm điện tuy không xa Di Hòa cung, sao ta lại đi lâu đến vậy mà vẫn chưa về tới?

Rõ ràng tường cung dày đến như vậy mà sao ta vẫn nghe được tiếng Hoàng thượng phong nữ tử kia làm Dung Đáp Ứng?

Nói là không phụ ta, sao quay đầu một cái đã lại sủng hạnh người mới rồi?

Quả nhiên, nam nhân không thể tin.

Không biết từ khi nào, ta đã đi đến Cung Khôn Ninh.

Đột nhiên, ta cảm thấy mình thật đáng cười.

Rốt cuộc, ta cũng chỉ là một thiếp thất, sao lại đi tìm chính thất để tìm niềm an ủi chứ? Đang định rời đi, lại bị cô cô Cẩm Phương quản sự Cung Khôn Ninh gọi lại:

"Thiến Quý nhân, nương nương đang đợi ngài ở trong điện, mau vào đi."

Ta được dẫn vào Phật đường trong Cung Khôn Ninh.

Hoàng hậu nói, nếu lòng buồn bực có thể đến đây lễ Phật cùng nàng. Nhìn quanh Phật đường, khí tức tĩnh lặng, dường như chẳng vướng bận điều chi, vô dục vô cầu.

Ta còn trẻ, uyển chuyển từ chối:

"Nương nương, khi ta phiền muộn, càng thích đọc thoại bản, ăn quà vặt. Lễ Phật không quá thích hợp với ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!