Chương 7: (Vô Đề)

Nơi ở của Quý phi không tính là lớn, lại là nơi hẻo lánh, tường cung còn có phần bong tróc. Mới bước vào cổng cung, ta đã ngửi thấy mùi thuốc kéo dài không dứt.

Hân quý phi đang ngồi trên sập uống thuốc. Trang phục của nàng còn long trọng hơn cả lần trước. Nàng nhìn chiếc trâm ngọc trên đầu ta, khinh miệt nói: 

"Chỉ là chiếc trâm điểm thuý mà ngươi cũng đem ra khoe khoang." 

Ta quỳ xuống không dám nói lời nào. Nàng tự mình tiếp tục nói, điều chỉnh lại trâm cài trên tóc: 

"Hoàng thượng tự tay làm cây trâm đôi rồng ngọc này cho bản cung, há có thể so cùng chiếc trâm tầm thường của ngươi?"

Trong lòng ta bất chợt dâng lên một cảm giác không vui. Ta tức giận khi Hoàng thượng tặng ai cũng là trâm ngọc, lại càng giận hơn khi cây trâm của ta lại không lộng lẫy như của Quý phi.

Đang lúc buồn bực, bỗng dưng ta bị Hân Quý phi bóp cằm. 

"Mặt mày trẻ trung thế này..."

Ta đau đớn kêu lên một tiếng. Ngoài cung, thái giám đứng chờ đã la lên: "Quý phi nương nương hạ thủ lưu tình..."

Nói xong quay người muốn chạy nhưng lại bị Hân quý phi gọi lại: 

"Đứng lại!"

"Bản cung chưa làm gì nàng, không cần ngươi đi tìm Hoàng thượng báo công."

Nàng buông tay, nhận lấy khăn từ tay của cung nữ, lau vài lần rồi tuỳ ý vứt sang bên cạnh ta. 

"Nghe nói Thiến quý nhân rất kiêu ngạo, vào cung thì luôn cố tránh sủng, nói cái gì mà không muốn thị tẩm."

"Thì ra chỉ là trò lạt mềm buộc chặt, diễn tranh sủng."

"Nghe nói ngươi còn hại c.h.ế. t Lệ quý nhân đã ở cùng ngươi."

08.

Ta nhíu mày phản bác:

"Ta không có!"

Nàng nghe vậy, cười càng thêm vui vẻ:

"Nhìn ngươi gần đây kiêu hãnh như thế, chắc hẳn ngươi cũng đã yêu hoàng thượng rồi phải không? Hoàng thượng rất tốt có phải không? Với người ngoài thì chăm chỉ lo việc triều chính, với hậu cung lại dịu dàng ân ái. Ở ngài, chẳng ai có thể tìm ra khiếm khuyết nào. Trong hậu cung, có ai mà không yêu ngài chứ?"

Ta cúi đầu, không nói gì.

"Nay bản cung chỉ muốn nhắc nhở ngươi, mặc dù ngươi nhận được vinh sủng không ngừng, nhưng đừng quên rằng Hoành thượng không phải chỉ của riêng ngươi, ngài ấy là của toàn bộ hậu cung này."

"Bản cung đã theo hoàng thượng suốt mười năm, hơn ba nghìn sáu trăm ngày. Thời gian được sủng ái còn dài hơn những ngày ngươi bước chân vào cung."

"Hiện tại ngươi được sủng ái, nhưng mai sau thì thế nào? Hậu cung này chính là mỗi ngày đều có người mới."

"Lui ra đi."

Ta im lặng cúi đầu, hành lễ rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Phía sau lưng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hân Quý phi.

"Ha ha ha ha ha ha——"

"Khụ khụ khụ—— khụ khụ khụ——"

"Nương nương! Nương nương! Mau truyền Thái y!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!