Chương 4: (Vô Đề)

04.

Phi tần từng thị tẩm đều có thẻ bài xanh treo ở Kính Sự Phòng.

Chỉ có thẻ bài xanh của ta là bị Hoàng thượng cố ý gỡ xuống.

Vì việc này, Hoàng hậu còn đặc biệt gọi ta đến hỏi han. Ta không dám nói thật, chỉ qua loa cho qua chuyện. Từ đó, cả hậu cung đều biết ta đã đắc tội với Hoàng thượng, khiến Di Hòa cung chẳng khác nào lãnh cung.

Duy chỉ có Lệ quý nhân là ngày càng được sủng ái, suốt một tháng được Hoàng thượng lâm hạnh bốn lần.

Trong một tháng, trừ những ngày dành cho Hoàng hậu, Quý phi và Tứ phi, Hoàng thượng chỉ còn lại chín ngày để phân phát cho các phi tần khác. Lệ quý nhân có thể được triệu kiến bốn lần trong một tháng, quả thật là sủng ái tột bậc.

Vô số ban thưởng lần lượt đưa tới Di Hòa cung, Lệ quý nhân luôn gọi ta cùng chọn lựa. Ta lấy làm lạ, Hoàng thượng keo kiệt như vậy, sao đột nhiên lại hào phóng đến thế?

Nhìn thấy cây trâm quen thuộc, ta cầm lên xem kỹ.

Mặt dưới của trâm có khắc gia huy của nhà ta. Ta siết chặt nắm tay, đúng là tên cẩu hoàng đế. Ta hỏi Lệ quý nhân vì sao lại thích Hoàng thượng.

Nàng đáp:

"Bởi vì Hoàng thượng thật lòng đối đãi với ta."

Thật lòng ư? Một đế vương thì làm gì có thật lòng chứ.

Ngay cả rượu hợp cẩn cũng thế, ai biết hắn đã cùng bao nhiêu nữ nhân khác uống qua.

Lệ quý nhân lại chẳng bận tâm:

"Chẳng qua, vì Thiến tỷ tỷ có một người cha hiếm có trên đời. Lệnh tôn thật lòng kính yêu thê tử."

"Nhưng ngoài lệnh tôn ra, trên đời này có bao nhiêu nam nhân làm được điều đó?"

"Dù chỉ là chút tâm tư để dỗ dành, cũng đã là khó tìm rồi."

"Huống chi, người đó lại là Hoàng thượng."

Khi nhắc đến Hoàng thượng, gương mặt nàng tràn đầy hạnh phúc, càng thêm diễm lệ. Như một đóa phù dung được tưới tắm bằng tình yêu, rực rỡ giữa hậu cung. Nhưng nơi đây chưa bao giờ thiếu mỹ nhân. Dù có đẹp đến đâu, nhìn mãi rồi cũng sẽ quen mắt.

Dần dần, Hoàng thượng không còn triệu kiến Lệ quý nhân nữa. Ban đầu, nàng vẫn tràn đầy hy vọng, chờ mong ngày mai. Về sau, ánh mắt nàng dần mất đi ánh sáng. Nàng luôn tự hỏi vì sao bản thân lại thất sủng.

Là vì nàng không đủ đẹp sao?

Vậy nên, mỗi ngày nàng đều cẩn thận trang điểm, khoác lên mình những bộ xiêm y mà Hoàng thượng từng khen ngợi. Mái tóc cài đầy trâm ngọc được ban thưởng.

Nàng ngày ngày đứng tựa vào cửa điện, dõi mắt nhìn về phía xa xăm, trông xem hôm nay ngự giá sẽ dừng trước cửa cung nào.

Ngày lại qua ngày.

Xuân đi thu đến.

Cuối cùng nàng ngã bệnh.

Nằm trên giường, nàng vẫn lẩm bẩm gọi:

"Hoàng thượng… Hoàng thượng…"

Ta nắm lấy tay nàng, sưởi ấm đôi bàn tay gầy guộc của nàng, giận dữ mắng:

"Hắn đã sớm quên muội rồi! Vì sao muội không chịu tin chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!