Chương 3: (Vô Đề)

03.

Tẩm điện phía Tây của Di Hòa cung có ba gian phòng, ta chiếm hai gian, gian còn lại thì dù thế nào cũng không chịu cho ta.

Cuối cùng vẫn là nhét vào một phi tần là Lệ quý nhân.

May mắn nàng là người dễ chung sống. Càng may mắn hơn là nàng cũng giống ta, không muốn tranh sủng. Giống như ta, nhập cung ba tháng nhưng vẫn chưa từng thị tẩm.

Ta nhiễm phong hàn, nàng lại sốt cao.

Ta ho khan, nàng thở gấp.

Ta không hợp thủy thổ, nàng thể nhược đa bệnh.

Di Hòa Cung cũng vì hai chúng ta quanh năm đau ốm mà bị coi là điềm xấu. Thế nhưng trong hậu cung này không có kẻ ngốc, hai chúng ta bị hoàng hậu triệu tới phạt quỳ.

"Bao giờ khỏi bệnh thì đứng lên."

Hoàng thượng là minh quân, hoàng hậu cũng là một hiền hậu.

Ngay từ đầu đã nhìn ra chúng ta giả bệnh nhưng không vạch trần, chỉ chờ chúng ta tự giác thích ứng. Thế nhưng ba tháng vẫn chưa nghĩ thông, thậm chí còn muốn trốn cả buổi thỉnh an sáng sớm, lúc này mới bắt đầu gõ một gậy cảnh cáo.

Nói là phạt quỳ, nhưng vẫn để chúng ta quỳ trên đệm mềm. Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho khan. Hoàng hậu ngồi ở vị trí cao, nhíu mày xem sổ sách.

Ta và Lệ quý nhân ở phái đối diện nhìn nhau cười.

Nàng mềm giọng làm nũng:

"Hoàng hậu nương nương, để thần thiếp xoa bóp vai cho người ——"

Ta vội vàng hùa theo:

"Thần thiếp dâng trà cho nương nương ——"

Cứ thế, ta một câu, nàng một câu, dỗ Hoàng hậu vui vẻ, miễn đi hình phạt quỳ.

"Biết sai chưa?"

Chúng ta ngoan ngoãn gật đầu.

"Biết sai rồi ——"

Thế nhưng cuối cùng vẫn không trốn được thị tẩm. Lệ quý nhân bị triệu sớm hơn ta vài ngày, nàng trở về với sắc mặt xám ngoét.

"Thiến tỷ tỷ, ta sợ quá…"

Ta an ủi nàng:

"Đừng sợ, muội có dung mạo khuynh thành như vậy, hoàng thượng nhất định sẽ thương tiếc muội."

Ta không hề khoa trương, diện mạo của Lệ quý nhân thực sự có thể gọi là tuyệt sắc. Nghe nói vào ngày tuyển tú, cung nữ và thái giám đều tìm cớ để lén nhìn nàng.

Lệ quý nhân dung nhan khuynh quốc nhưng gia cảnh bần hàn. Ta biết nàng túng thiếu, để xứng đáng với dung mạo của nàng, ta lục tìm trong rương, lấy ra một bộ y phục thêu chỉ vàng, đưa cho nàng mượn.

"Quý giá như vậy, sao muội dám mặc chứ."

Ta khuyên nhủ mãi, cuối cùng nàng cũng chịu mặc bộ y phục ấy tiến cung thị tẩm. Đến khi nàng trở về, đã là giờ Hợi. Sáng sớm hôm sau, nàng vội vã xin lỗi ta:

"Chiêu tỷ, bộ y phục kia ta để quên ở chỗ của hoàng thượng mất rồi. Làm sao bây giờ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!