Quý Phi, dậy đi.
"Ta biết người đang giả vờ ngủ."
"Đừng giả vờ nữa, dậy đi thôi."
"Chân tay người sao lạnh thế này?"
Ta tức giận mắng những thái giám, cung nữ phục vụ Quý Phi:
"Các ngươi làm gì vậy!?"
"Tại sao không nhóm lửa cho Quý Phi?"
"Đem sưởi lò vàng ta đưa cho các ngươi mà nhóm lửa lên đi!"
"Không thể để Quý Phi bị lạnh!"
"Quý Phi rất sợ lạnh đấy!"
Nhưng bất kể ta mắng thế nào, họ đều quỳ xuống khóc lóc.
Tiếng khóc làm đầu ta ong ong.
Ta cứ lắc lắc tay nàng, nhưng nàng vẫn không đáp lại.
Ta giận dữ nói:
"Quý Phi, nếu người không tỉnh lại, ta sẽ cù cho đến khi người dậy thì thôi!"
Ta sẽ cù đấy!
Thật đấy!
Ta vừa định giơ tay ra cù thì bị ai đó ôm chặt.
"Văn Thiến! Tỉnh lại đi, Hần Quý Phi đã ra đi rồi…"
Là Hoàng thượng đáng ghét.
"Ngài đi đi, ngài lừa ta."
"Hần Quý Phi không đi đâu, nàng vẫn ở đây."
"Thả ta ra, ta phải cù nàng ấy."
"Nàng ấy sợ ngứa nhất."
"Nếu ta cù nàng ấy, nàng chắc chắn sẽ tỉnh."
Ngài thả ta ra đi!
Ta tức giận cắn mạnh vào tay hắn. Nhưng hắn không buông ra.
Đáng ghét thật!
Quá đáng ghét!
"Quý Phi, sao người có thể đi được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!