17.
Sau khi đổi phương thuốc mới, thân thể của Hần quý phi dường như có khởi sắc đôi chút. Đến mùa hạ, nàng thậm chí còn có thể cùng ta dạo chơi trong Ngự hoa viên.
Trời nóng như thiêu đốt, ta mồ hôi ướt đẫm, nhịn không được than vãn:
"Quý phi nương nương, trời nóng quá, chúng ta hồi cung đi thôi."
Nàng thoáng cau mày:
"Nóng? Nóng chỗ nào? Bản cung chẳng hề thấy nóng. Xem ngươi thân thể yếu nhược thế kia, xem ra phải luyện mấy bộ quyền pháp để cường kiện thân thể mới được."
Ta lúc này mới phát hiện, giữa tiết hè oi ả, thế mà nàng lại không đổ lấy một giọt mồ hôi. Ta thử chạm vào tay nàng, kinh ngạc thốt lên:
"Ôi chao! Tay quý phi nương nương thật là mátquá! Ôm một cái hẳn là dễ chịu lắm!"
Ta vừa dứt lời, mấy vị hoàng tử và công chúa cũng nhao nhao nhào tới, muốn ôm lấy nàng.
"Đứng lại! Không được đụng vào bản cung! Hoàng hậu, cứu ta!"
Hoàng hậu ngồi trong lương đình nhấp một ngụm trà, chỉ khẽ cười mà không nói gì. Ta cùng bọn trẻ đuổi theo Hần quý phi, cuối cùng đuổi đến một tòa thiên điện hoang phế.
Tòa thiên điện này phủ bụi dày đặc, khí tức âm u lạnh lẽo khiến người ta bất giác chùn bước. Ta định xoay người rời đi thì cửa điện chợt mở, một lão bà tóc bạc hơn sáu mươi tuổi chậm rãi bước ra.
Bà ta trông thấy chúng ta, ban đầu chỉ ú ớ không rõ, hồi lâu sau mới lẩm bẩm thành câu:
"Hôm nay là năm nào rồi? Thánh thượng nhân thọ an khang chứ?"
Thánh thượng mà bà ta nhắc đến, chính là Nhân Thánh Đế, vị thái tổ khai quốc, đã băng hà được năm mươi năm.
Khi hay tin Nhân Thánh Đế đã băng hà từ lâu, bà ta òa khóc, khóc như một đứa trẻ. Ta cứ ngỡ bà ta vì tưởng niệm thái tổ mà khóc, nào ngờ bà ta chỉ lắc đầu, nghẹn ngào nói:
"Ta hận, ta hận hắn... Hắn từng sủng hạnh ta, vậy mà lại quên mất ta. Bỏ mặc ta nơi đây, để ta một mình sống đến tận hôm nay..."
Tiếng khóc nức nở ấy dẫn dụ thêm nhiều lão bà khác bước ra.
Có người hỏi về thái tổ, có người hỏi về tiên đế, có người lại hỏi vì sao tiểu thái giám quét sân đã lâu không tới nữa. Nhưng bọn họ không dám bước ra ngoài cửa, chỉ len lén thò đầu nhìn ra, ánh mắt chất chứa niềm khát khao cùng nỗi sợ hãi đan xen.
Hần quý phi nói, nơi đây là cung điện giam giữ những cung nhân cũ kỹ. Có người là cung nữ, có người là tội phi, cũng có người chỉ là quan nữ từng được lâm hạnh một lần.
Hôm ấy trở về, nàng liền thương nghị cùng Hoàng hậu suốt đêm, sau đó dâng tấu xin thánh thượng phóng thích bọn họ.
Ta theo thái giám đến hỏi từng người một, ai nguyện ý rời cung sẽ được rời cung, ai muốn ở lại thì tùy tâm. Có người chọn rời đi, có người lại nói ngoài kia không còn nhà để về. Cuối cùng, danh sách ước chừng hơn hai trăm người. Bọn họ đều được ban cho đủ bạc nuôi thân.
Đến ngày xuất cung, Hoàng hậu lặng lẽ đưa ta đến tòa cung điện cao nhất. Từ nơi này có thể nhìn thấy bọn họ bước qua cửa cung.
Ta trông thấy họ, người thì khoác lên bộ y phục từ thời của Tiên đế, kẻ thì vẫn vận triều phục từ thời Thái tổ. Những lão bà tóc bạc phơ, bóng dáng mảnh dẻ như những chiếc lá khô. Dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ cuốn họ đi mất.
Thế nhưng họ vẫn bước đi, từng bước, từng bước chậm rãi mà kiên định. Ta không kìm được, nhẹ giọng hỏi:
"Thế gian bên ngoài... còn có nhà để họ trở về chăng?"
Không ai trả lời ta.
Ta ngước mắt nhìn quanh bốn phía.
Vốn ngỡ rằng hậu cung rộng lớn nhường nào, vậy mà giờ nhìn lại, mới thấy nó bé nhỏ biết bao.
Bé nhỏ như vậy... lại giam cầm biết bao sinh mệnh suốt một đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!