Chương 12: (Vô Đề)

Ta lại đỡ Dung Quý nhân dậy:

"Ngươi muốn gặp Hoàng thượng, hãy tìm Hoàng hậu, tìm ta cũng vô dụng."

Nàng ôm mặt khóc nức nở, vô cùng thê lương. Lòng ta nhói đau, nhịn không được mà khuyên nhủ:

"Không có ân sủng cũng không phải không thể sống được, chúng ta có thể đổi một cách sống khác…"

Ai ngờ nàng lại hất tay ta ra, căm hận trừng ta:

"Ngươi nói mấy lời vớ vẩn gì thế?! Ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi sao?!"

"Hậu cung từ trước tới nay chỉ có một con đường, đó là tranh sủng, là trèo lên cao!"

"Ngươi có thể tùy tâm sở dục sống giữa thâm cung này…"

"Nhưng ta không thể! Ta không có tiền, không có gia thế! Ở trong cung, thứ duy nhất ta có thể dựa vào chính là thánh sủng!"

"Nếu thất sủng, thì đến một con ch. ó trong hậu cung cũng có thể đứng trước mặt ta mà sủa vài tiếng!"

"Mẫu thân ta ở ngoài cung cũng chẳng có ngày tháng tốt đẹp!"

Nàng gục xuống đất khóc lớn, ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu:

"Đều tại ngươi… đều là lỗi của ngươi!"

Dứt lời, nàng nhào tới định cắn ta, nhưng bị thái giám ngăn lại.

Ta giận dữ quát:

"Ngươi tưởng ta thật sự có thể khống chế tâm tư của Hoàng thượng sao? Ngươi trách ta, hận ta, có ích gì chứ?!"

Trên gương mặt nàng dâng đầy vẻ bi thương:

"Nhưng ta biết phải làm thế nào đây? Ngoại trừ hận ngươi, ta còn có thể làm gì?"

Lòng ta chua xót, hốc mắt nóng lên:

"Ngươi đừng yêu hắn nữa!"

Nàng nghe xong, chỉ cười:

"Ta làm không được… làm không được…"

Hoàng hậu dẫn Thái y đến, Dung Quý nhân uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Đêm đó tuyết rơi, tiếng gió rít từng hồi. Mơ hồ, ta nghe thấy có nữ nhân đang ngân nga. Nàng nói, nàng nhớ nhà, nàng muốn trở về vòng tay mẫu thân.

Trong mộng, ta không khỏi rơi lệ.

Tỉnh lại, nơi khóe mắt vẫn vương hơi nước. Ta đẩy cửa sổ, thấy giữa nền tuyết trắng tinh, có một mảng đỏ chói mắt.

Dung Quý nhân vận vũ y đỏ hôm đó, dang rộng hai tay, lao về phương xa.

Hướng ấy… là nơi nàng gọi là nhà.

15.

Sự ra đi của Dung quý nhân tựa như một mũi kim sắc bén, xuyên thấu lớp mặt nạ bình yên nơi hậu cung. Trong vòng hai năm, tại Di Hòa cung đã có hai vị quý nhân tạ thế. Quả thực là điềm chẳng lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!