Chương 10: (Vô Đề)

Ta đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi. Và cũng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Đêm đó, ta bị đuổi khỏi Dưỡng Tâm điện lần thứ hai, thẻ bài cũng bị thu hồi ngay trong đêm.

Trong Trường Xuân cung, ta lật xem cuốn thoại bản mới ra ngày hôm qua.

Từ trên giường, Hân Quý phi vừa uống xong bát thuốc, nàng tò mò hỏi:

"Ngươi sẽ không thực sự muốn một đôi người ư?"

Ta lườm nàng một cái:

"Ta nào phải kẻ hồ đồ như vậy?"

"Vậy sao còn giận dỗi với Hoàng thượng? Khi còn sủng ái ngươi, hắn cũng không quên sủng hạnh người khác. Sao bây giờ chỉ vì có một người mới mà ngươi đã không chịu nổi?"

Chẳng qua là từng nghĩ bản thân đặc biệt. Từng ngỡ rằng mình sẽ là người sau cùng. Rốt cuộc cũng chỉ là một trong số vô vàn phi tần mà thôi.

Thay vì đau lòng, thà rằng thu lại trái tim, không yêu cũng không thương nhớ.

Không yêu thì không đau.

Ta không nói gì, chỉ định lảng sang chuyện khác:

"Vậy còn Quý phi nương nương? Vì sao người cũng chẳng để tâm? Người cũng đâu phải Hoàng hậu…"

Nàng thản nhiên đáp:

"Bản cung hầu hạ Hoàng thượng mười năm, hài tử cũng đã có ba đứa. Những gì cần có đều đã có, còn gì để mà bận lòng."

"Người không thích Hoàng thượng sao?"

"Thích chứ, năm đó Hoàng thượng còn trẻ, vừa tuấn tú lại vừa ngây ngô, đáng tiếc chẳng ai vẽ lại dung nhan năm ấy. Nếu có, bản cung nhất định sẽ cho ngươi xem, để ngươi thỏa mắt một phen."

Ta ậm ừ, không tiếp lời. Nàng liếc mắt nhìn ta, cười khẽ:

"Đều tại phụ mẫu ngươi, sớm biết phải vào cung thì không nên nuôi dạy ngươi thành ra như vậy. Cứng đầu như thế, việc gì phải vậy."

Hân Quý phi lại tiếp tục khuyên nhủ, quả nhiên giống như hoàng hậu nói, là người tốt bụng. Thậm chí trước đây từng làm khó ta, cũng chỉ vì hành hiệp trượng nghĩa mà thôi.

Lần đầu tiên là nghe tin ta hại c.h.ế. t Lệ Quý nhân để bò lên long sàng.

Lần thứ hai là thấy ta ngày ngày khoe khoang, khiến Hoàng hậu không vui.

Mãi sau phát hiện đều là lời đồn vô căn cứ, nàng liền chủ động xin lỗi.

Còn mang ra một xấp thoại bản cũ, xem như bồi tội với ta.

Trong đó có một quyển kể về những tranh đấu chốn hậu cung, các phi tần ngầm hãm hại lẫn nhau, cuối cùng chẳng ai sống sót. Ta vừa sợ vừa thương cảm, nhưng lại không thể dừng đọc.

Ta hỏi nàng:

"Vì sao người viết hậu cung đáng sợ như vậy?"

Nàng chỉ cười cười:

"Là nghệ thuật phóng đại thôi."

Cuốn này vốn là một phi tần thời tiên đế thuê nàng viết, chỉ để nàng ta thắng kẻ đối đầu trong sách. Nàng cố ý viết thật ly kỳ, thật dữ dội, thật u ám, chẳng qua chỉ để thêm chút kích thích cho hậu cung vô vị khi ấy mà thôi.

Đúng là vô cùng kích thích, đủ để khiến ta mất ngủ mấy đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!