Không biết đã ngủ bao lâu, Di Di mệt mỏi tỉnh lại, nhấc mí mắt lên, thấy trần nhà xa lạ.
Ặc. Đầu cô đau như muốn nứt ra, ký ức hoang đường đêm qua dần rót vào đầu.
Tỉnh. Chiếu Dã nghe thấy tiếng động, đi vào chào hỏi cùng cô.
Di Di xấu hổ và giận dữ chui vào ổ chăn, nghẹn vài giây mới nói: .. Mấy giờ?
m thanh như hoảng hốt, tiếng nói nghẹn nghào như không giống mình.
Chiếu Dã nhìn thời gian: 12 giờ rưỡi.
A? Di Di luống cuống tay chân tìm đồ.
Chiếu Dã nhắc nhở:
"Di động trên đầu giường."
Ừm. Di Di không rảnh nghĩ sao di động mình lại ở đây.
Vừa mở ra, mười mấy tin nhắn đều của Bé Nhỏ, còn có hai cuộc gọi nhỡ.
Đang muốn gọi lại, Chiếu Dã đánh gãy: Anh nghe rồi.
Anh nói gì? Di Di ngơ ngác nhìn anh.
Nói em bị ốm.
Di Di thả lòng, may mà không nói linh tinh…cô nhắn tin hỏi thăm Bé Nhỏ, bảo cô bé trông coi cửa hàng, ngày mai cô tới, đến nỗi Bé Nhỏ hỏi một vài vấn đề nhạy cảm, cô trực tiếp ngó lơ.
Uống ngụm nước.
Chiếu Dã bưng đến một ly thủy tinh.
Di Di liếm đôi môi khô khốc, uống vài ngụm trên tay anh.
Chiếu Dã mỉm cười nói:
"Quần áo của em để trong ngăn tủ, đồ rửa mặt trong nhà vệ sinh".
Advertisement
Di Di cứng đờ, trợn tròn mắt.
Dậy ăn cơm đi. Chiếu Dã xoa xoa tóc cô.
Di Di thay quần áo và rửa mặt, ngạc nhiên phát hiện ra ngoài quần áo xuân hạ, Chiếu Dã như chuyển toàn bộ sang đây, còn có cả đồ lót xếp ngăn nắp chỉnh tề.
…Di Di hùng hổ đi tìm Chiếu Dã tính sổ, đối mặt với một bàn đồ ăn, bụng lọc cọc kêu vang.
Được rồi, ăn đã, lát nói sau.
Được ăn uống no say, rất ngon miệng, chập chạp phát hiện ngoài đau đầu ra, thân thể không còn đau nhức như tối qua, cô vẫn là Di Di tràn đầy sức sống.
Cô nhìn Chiếu Dã, lúc đang ngủ mơ màng cảm thấy Chiếu Dã đang liếm miệng vết thương của mình.
Nhìn anh làm gì? Chiếu Dã hỏi.
Có. Chiếu Dã giờ phút này chỉ muốn vẫy đuôi với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!