Nàng đã nhìn thấy hết rồi.
Nàng thấy Hoàng đế và Hoàng hậu lo lắng cho Trấn An như thế nào.
Họ chỉ hỏi nàng một câu qua loa, rồi không chút do dự mà chạy đến bên Trấn An Công chúa.
Cảnh tượng ấy đ.â. m vào tim nàng như một mũi d.a. o sắc lạnh.
Ta nghĩ, lý do đằng sau hành động của Hoàng đế và Hoàng hậu có rất nhiều.
Trấn An Công chúa lúc đó đang khóc.
Nàng khóc rất đẹp, rất đáng yêu, như một viên kim cương trong suốt vương đầy sương sớm, là sự tồn tại chói mắt nhất trong phòng.
Cũng có thể là vì nàng lớn lên bên cạnh Hoàng đế và Hoàng hậu, bọn họ dành cho nàng nhiều tình cảm hơn.
Hoặc có lẽ, nàng là nữ chính, nên quầng sáng của nàng tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Nhưng Trấn An đáng yêu, không có nghĩa là Lục Công chúa không đáng yêu.
Nàng cũng có điểm đáng để yêu thương, chỉ là… những người yêu nàng lại không có địa vị cao quý.
Chỉ là hai cung nữ.
Hơn nữa, trên đời này…
Vẫn luôn có những bậc cha mẹ không yêu thương con cái của họ.
Lục Công chúa chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nàng chỉ là kém may mắn, chứ không phải nàng không tốt.
Ta nhẹ giọng nói:
"Ta không hề cảm thấy công chúa xấu xa."
"Người rất dũng cảm, dũng cảm đến mức đáng kinh ngạc."
"Người dám bảo vệ chính mình, người không sợ những lời chê bai của người khác."
"Người có tinh thần phản kháng, người nhìn đời rất thấu đáo."
"Đối với nô tỳ mà nói, công chúa không giống những người khác."
"Người đặc biệt vô cùng."
"Đặc biệt đến mức chỉ cần nhìn thấy công chúa, nô tỳ liền không nhịn được mà muốn đến gần người."
"Công chúa, người là duy nhất."
"Nhưng không phải ai cũng nhận ra sự đặc biệt ấy."
"Trên đời luôn có những kẻ không thể nhìn thấu vẻ đẹp của công chúa."
"Và những kẻ ấy, có lẽ, vô tình lại chính là người thân của người."
Chỉ vậy thôi.
Lục Công chúa không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!