Ta nhẹ nhàng đáp:
"Thì sao chứ? Đồ chơi là của công chúa, muốn tặng ai là quyền của công chúa. Công chúa rất có chủ kiến, luôn làm theo suy nghĩ của mình, điều đó thật tốt."
"Hơn nữa, công chúa còn chủ động nói với nô tỳ rằng người không đưa búp bê cho Trấn An Công chúa. Điều đó chứng tỏ người rất thẳng thắn, không giấu giếm, công chúa vừa chân thành vừa đáng yêu, nô tỳ thích công chúa lắm luôn!"
Lục Công chúa đỏ mặt.
Có lẽ ta quá thẳng thắn rồi.
Cả ngày hôm nay, ta đã nói với nàng rất nhiều câu thích.
Nàng có vẻ chịu không nổi.
Chúng ta tiếp tục len lén nắm tay nhau về cung.
Đến cổng cung, nàng bỗng dừng lại, ngập ngừng nói nhỏ:
"Tuế An, ta cũng thích ngươi."
Nói xong, nàng chạy biến vào trong, đến cả bữa cơm cũng không dám nhìn ta.
Ngay cả đến giờ nghỉ trưa, mặt nàng vẫn còn đỏ bừng.
9
An cô cô đã hỏi Như Hạ về chuyện xảy ra hôm nay.
Bà nhìn ta, giọng điệu hiếm khi dịu dàng:
"Tuế An, ngươi làm rất tốt."
Ta không kiềm được mà tim đập thình thịch, mắt sáng rỡ nhìn bà.
Có thưởng không?
Thưởng ta đi!
Nhanh lên, thưởng cho ta!
An cô cô quay đầu sang hướng khác, lúng túng ho khẽ một tiếng.
Tiếp tục phát huy.
Nói xong, bà xoay người bỏ đi, trông cứ như lão sếp keo kiệt của ta kiếp trước, không muốn phát tiền thưởng Tết.
Cả buổi chiều, Lục Công chúa đều rất ngoan.
Ngoan theo kiểu kiêu ngạo nhưng đáng yêu.
Nàng chăm chú luyện chữ, thỉnh thoảng lại lén sờ mép túi sách, nơi treo con búp bê nhỏ, khóe môi khẽ cong lên.
Hồng Trần Vô Định
Buổi tối, Như Hạ ngưỡng mộ nói:
"Tuế An, ngươi thật sự giỏi quá. Ngươi nói nhiều đạo lý như vậy, ta nghe mà chẳng hiểu hết được."
Ta cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!