Chương 4: (Vô Đề)

Trước kia, khi đọc lịch sử, ta từng nghĩ một số công chúa bị ma ma, cung nữ chèn ép đến khốn đốn, liền cảm thấy mấy vị công chúa ấy thật chẳng có chí khí gì cả.

Nhưng giờ, khi ở trong chốn thâm cung, ta mới hiểu…

Nếu một người bị vây hãm trong khuôn khổ lễ nghi quá lâu, muốn vùng vẫy thoát ra cũng không dễ dàng gì.

Ta hỏi tiếp:

"Vậy… bà ta dạy công chúa cái gì?"

An cô cô lạnh nhạt đáp:

"Ta không vào trong được."

"Ngoài việc ép uống thuốc, chắc là còn sửa tư thế ngủ, dáng đi đứng, hành lễ…"

Ta: …

Biến thái thật đấy!

Bà ta không sợ nửa đêm Nga phi hiện hồn về tìm à?

Buổi tối, lại một đêm khóc lóc, yên tĩnh, khóc lóc, yên tĩnh luân phiên diễn ra.

Ta không biết Lục Công chúa chịu đựng thế nào.

Nhưng ta thì sắp suy nhược thần kinh rồi.

Sáng hôm sau, ai nấy đều uể oải, mặt mày xanh xao.

Lục Công chúa lại thêm khó chịu vì chưa ngủ đủ, mặt mày cau có.

Ta biểu diễn làm trâm cài tóc, công chúa vừa xem vừa ăn sáng.

Đến khi ăn xong, An cô cô chần chừ một lúc, rồi nói:

"Tuế An, hôm nay ngươi theo công chúa đến Văn Hoa Quán."

Vâng!

Ta lập tức khoác lấy túi sách lên lưng.

Nắm lấy bàn tay nhỏ của Lục Công chúa.

Nàng khựng lại một chút, rồi ngoan ngoãn nắm lại tay ta.

Bốn chữ nữ phụ ác độc trên đầu nàng lóe lên, rồi mờ đi một chút.

Ta không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.

Nàng đáng yêu quá, thật sự rất dễ thỏa mãn.

Ra khỏi cung, từ xa thấy có người, cả hai lập tức ngầm hiểu mà buông tay.

Chờ đến khi không còn ai, liền len lén nắm lại.

Cảm giác đó cứ như đang làm chuyện xấu—hồi hộp, kích thích, lại rất vui.

Tới Văn Hoa Quán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!