Bên tai Đoan vương một lần lại một lần quanh quẩn lời của Giang Phong Lâm, không chắc chắn nói: Ngươi nói…
Giang Phong Lâm nhìn hắn,
"Ta xa nhà lâu như vậy, không nên trở về thăm cha sao?"
Đoan vương sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt người trong ngực, ghé vào vai y cười ra tiếng.
Giang Phong Lâm: …
"Có phải ngươi cố tình không hả?" Đoan vương véo eo y nói, Cười nhạo ta à?
Giang Phong Lâm lẩm bẩm: Ngươi đâu có hỏi.
Bây giờ ta hỏi đây. Đoan vương ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với y,
"Giang Phong Lâm, trong lòng ngươi có ta không?"
Giang Phong Lâm không trả lời, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Chờ vết thương của ngươi khỏi thì cùng nhau trở về đi."
Đáy mắt Đoan vương hiện ý cười, ôm người càng chặt hơn, Được.
Bên ngoài viện ánh nắng trải dài, tuyết đông tan chảy.
Đoan vương ở biệt viện dưỡng thương hơn một tháng, ngay cả công vụ của vương phủ cũng gần như đều mang hết sang đó.
Vì vậy người của vương phủ luôn chạy tới chạy lui trong biệt viện.
Một ngày nọ Giang Phong Lâm bưng thuốc đi tới cửa viện, trông thấy Thập Thất đứng ở trong viện nói chuyện vương phủ mấy ngày gần đây.
Hắn nói xong lại vội vã rời đi, có lẽ là còn có chuyện khác cần làm.
Giang Phong Lâm đặt thuốc trên bàn đá trong viện, dừng một chút, nói:
"Ngươi vẫn nên quay về vương phủ đi."
Đoan vương đi tới lắc đầu nói:
"Không về, ở đây thanh tịnh hơn nhiều."
"Vết thương của ngươi gần như khỏi hẳn rồi." Giang Phong Lâm nói,
"Cũng không thể cứ ở chỗ này được."
Vì sao không thể?
Đoan vương ôm y nói,
"Phá bỏ vương phủ là được chứ gì?"
Giang Phong Lâm: …
Trở về cũng được. Đoan vương nói,
"Nhưng ngươi phải đi cùng ta."
Giang Phong Lâm suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!