Trước giờ Đoan vương chưa từng trông thấy dáng vẻ này của Giang Phong Lâm, trong chốc lát có phần bối rối: A Kiểm…
Tay Giang Phong Lâm đỏ tươi, đánh đến nỗi mặt Đoan vương dính đầy máu. Y rũ mắt, tay lại run rẩy vô cùng, Đại phu đâu?!
Ở phía sau.
Đoan vương quên cả đau, Ngươi đừng vội…
Vương gia! Lúc này phía sau truyền đến một tiếng kêu, chỉ thấy cách đó không xa có một đại phu lưng đeo hòm thuốc vội vã chạy tới, thở không ra hơi.
Vương, vương gia….
Ông ta thở hồng hộc ngẩng đầu, thấy máu dính trên mặt Đoan vương thì không khỏi càng thêm hoảng sợ,
"Vương gia, mặt của ngài…"
Đoan vương: … Không sao.
Đại phu mở hòm thuốc băng bó cho hắn, lại nghe hắn nói rằng:
"Vào Kế phủ trước đã."
Không được! Giang Phong Lâm tức giận nói:
"Vết thương của ngươi…"
"Chung quy là để Kế Vô Chước nhìn." Đoan vương che vết thương nói,
"Bằng không tùy tiện xông vào như vậy, ông ta sẽ không để yên."
Giang Phong Lâm: Nhưng ngươi…
A Kiểm.
Khóe môi Đoan vương khẽ nhếch,
"Ngươi lo lắng cho ta hả?"
Giang Phong Lâm trừng mắt lườm hắn. Đã là lúc nào rồi mà còn giỡn!
Đoan vương cười cười, hơn nửa người trên dựa vào người y, chậm rãi đi về phía Kế phủ,
"Không sao, không chết được."
Hốc mắt Giang Phong Lâm đau nhức, khẽ trách mắng:
"Không được nói lung tung!"
Được. Đoan vương cũng không đùa y nữa, ngước mắt nhìn Kế phủ gần trong gang tấc, thu lại ý cười.
Bỗng nhiên bên mặt dường như có thứ gì đó cọ vào, hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy Giang Phong Lâm nâng tay áo lau máu trên mặt cho hắn.
A Kiểm…
Giang Phong Lâm lau máu xong lại im lặng.
Đại phu sau lưng nhìn bọn họ, sờ cằm suy nghĩ, máu trên mặt Vương gia lúc nãy, sao lại… giống như hình một bàn tay?
Kế Vô Chước vốn đang trong thư phòng bỗng nhiên nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ, sau đó một gã sai vặt vội vã chạy vào, hoảng sợ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!