Chợt có tiếng chén vỡ, chén rượu trong tay Giang Tự Hành xuất hiện vết nứt uốn lượn lên trên.
Tú bà nhìn ánh mắt nặng nề của Giang Tự Hành, nơm nớp lo sợ nói:
"Ngài, sao... Sao vậy?"
Giang Tự Hành liếc Ninh Chi Vân, trầm giọng nói:
"Người ta mua, là y à?"
Tú bà gật đầu:
"Vâng... Đúng vậy, chính là Chi Vân công tử, mới nhập các vài ngày."
Triệu Phụng nâng tay vỗ vỗ Giang Tự Hành, nói:
"Dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, hay là..."
Cho ngươi đấy. Giang Tự Hành một bụng lửa giận, nhấc chân đi ra ngoài.
Vẫn nên đánh một chưởng hôn mê cho đỡ mất việc, hắn nghĩ thầm, mất trắng nhiều bạc như vậy, còn chờ cả ngày, kết quả thì sao?
Còn không biết người đã đi chưa nữa.
Hắn nghĩ nghĩ, thôi đi xốc mái nhà tìm tiếp vậy.
Này. Triệu Phụng hô, Sao lại bỏ đi thế?
Giang Tự Hành không để ý đến hắn, tự bước đi.
Tú bà vò khăn, lúng túng nói: Chuyện này...
Triệu Phụng nhìn Ninh Chi Vân, thầm nghĩ tiền cũng đã tiêu, không nên lãng phí, thêm một người uống rượu cùng cũng được, lập tức nói:
"Được rồi, để lại đi."
Được được.
Tú bà cười đáp ứng, lại quay đầu dặn dò Ninh Chi Vân,
"Hầu hạ ngài đây cho tốt."
Ninh Chi Vân dịu ngoan gật gật đầu.
Tú bà lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Triệu Phụng nâng cằm lên, hỏi người trước mặt:
"Ngươi biết uống rượu chứ?"
Vâng. Ninh Chi Vân đi tới, rót đầy rượu cho hắn, nâng chén cười yếu ớt, Mời ngài.
Triệu Phụng hơi nâng khóe môi, giơ tay như muốn đón chén rượu rồi chợt nắm lấy tay y.
Á... Đau... Ninh Chi Vân hít một hơi, trong tay bỗng nhiên rơi ra một bọc giấy nhỏ đựng bột phấn màu trắng.
Đây là cái gì?
Triệu Phụng ánh mắt sắc bén, nói, Đồ nhắm rượu hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!