Kế Vô Chước đen mặt, nhìn Triệu Phụng chằm chằm, nói: Ngươi nói cái gì?!
Thì… Triệu Phụng bị ông ta nhìn đến nỗi hơi ngượng,
"Bọn họ… Động phòng rồi đó."
Người đâu! Kế Vô Chước gầm lên giận dữ, chỉ vào Giang Tự Hành nói,
"Kéo hắn ra ngoài, thiến hắn cho ta!"
Lâm Tử Nghiên sợ tới mức vội vàng tóm chặt lấy Giang Tự Hành.
Thảm rồi, Triệu Phụng cũng hoảng sợ, gặp rắc rối rồi!
Hắn vội vàng bổ sung:
"Ngươi thiến A Tự cũng vô dụng, hắn, hắn là bên dưới!"
Giang Tự Hành: …
Kế Vô Chước bán tín bán nghi, nhìn nhìn Lâm Tử Nghiên gầy yếu rồi lại nhìn nhìn Giang Tự Hành rắn chắc, lửa giận có vẻ bớt đi một chút, lầm bầm nói: Còn có tí tiền đồ.
"Tất nhiên tất nhiên."
Triệu Phụng cười làm lành nói,
"Lâm công tử là rồng phượng giữa nhân gian, A Tự đúng là đã tu công tích đức ba đời mới có được y."
Sắc mặt Kế Vô Chước thay đổi, Y họ Kế!
Vâng vâng vâng. Triệu Phụng vội vàng sửa lời nói,
"Kế công tử, Kế công tử."
Hừ. Kế Vô Chước vung tay áo, nói với Lâm Tử Nghiên,
"Vậy các ngươi… Định thế nào? Đừng tưởng như thế thì không cần cưới Lục công chúa."
Lâm Tử Nghiên vẫn giữ nguyên lời cũ: Ta không cưới.
Đừng có ý kiến! Kế Vô Chước vô tình nói,
"Không cưới ta sẽ thiến ngươi trước!"
Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên: … Nói hoài sao vẫn cứ muốn thiến thế?
Lâm công tử. Triệu Phụng thò qua, nhỏ giọng nói,
"Hay là ngươi cứ gặp công chúa trước đã? Nói không chừng nàng ấy không thích người đọc sách đâu."
Như vậy thì sẽ không cần cưới.
Giang Tự Hành nhíu mày nói:
"Sao nàng ta lại không thích?"
Triệu Phụng bất đắc dĩ nhìn hắn, đâu phải ai cũng thấy vợ ngươi là thích liền đâu, chỉ có ngươi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi.
Lâm Tử Nghiên suy nghĩ, cũng có lý, nếu công chúa không thích y thì Kế Vô Chước cũng không thể cưỡng ép.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!