Chương 46: (Vô Đề)

Trong Lâm phủ ở Đại Diên, Lâm Tu Viễn đang uống cháo chợt bị sặc một ngụm, Khụ khụ khụ…

Quản gia thấy thế quan tâm hỏi:

"Lão gia không sao chứ?"

Lâm Tu Viễn xua tay, chậm rãi nói:

"Vẫn chưa có tin tức gì của Nghiên nhi à?"

Quản gia lắc đầu:

"Công tử cũng không nói là đi đâu, biển người mênh mông, tuy phái đi không ít người nhưng vẫn rất khó tìm."

Lâm Tu Viễn lo lắng sốt ruột.

Trong dĩ vãng, mỗi lần Lâm Tử Nghiên ra ngoài đi học đều cứ cách một hai tháng sẽ gửi thư báo bình an, nhưng giờ đã vài tháng trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì.

Ông cảm thấy có gì đó không thích hợp, Lâm Tử Nghiên luôn luôn hiếu thuận, chắc chắn không có chuyện vô duyên vô cớ không có tin tức.

"Có lẽ công tử bị chuyện gì đó trì hoãn."

Quản gia khuyên nhủ,

"Lão gia đừng lo lắng quá."

Mong là vậy, Lâm Tu Viễn thở dài, chỉ cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.

Lần trước tinh thần ông không yên như vậy là khi Lâm Tử Nghiên bốn năm tuổi bị cảm lạnh, suýt nữa không chịu được.

Năm đó khi ông nhặt được Lâm Tử Nghiên trong tuyết lớn thì đứa trẻ này đã bị lạnh đến mức hơi thở thoi thóp, môi lưỡi tím tái, ngay cả đại phu cũng cho rằng không cứu được.

Nhưng Lâm Tu Viễn không tin, kiên trì đút từng ngụm thuốc cứu y về từ quỷ môn quan. Có điều bởi vì bị cảm lạnh nặng nên từ nhỏ cơ thể Lâm Tử Nghiên đã yếu hơn so với người bình thường một chút, vừa đến mùa đông thì vô cùng sợ lạnh.

Tầm bốn năm tuổi y ham chơi chạy trong tuyết cả một ngày, dính lạnh nên đêm đến phát sốt, suýt nữa thì sốt đến hồ đồ, làm Lâm Tu Viễn sợ tới mức không dám làm ẩu, cứ vào mùa đông là bọc kín người y, còn phải đốt thêm vài lò sưởi trong phòng.

Chớp mắt đã hơn hai mươi năm qua đi, đứa bé đi đường không vững chạy theo ông gọi cha ơi đã trưởng thành, không cần ông nhọc lòng quá nữa.

Nhưng sao lúc này lại bặt vô âm tín lâu như vậy?

Lâm Tu Viễn giương mắt nhìn bầu trời xám xịt, thật lâu sau cũng không lên tiếng.

Nghiên nhi, con có khỏe không?

Lâm Tử Nghiên không vui lắm, y nhìn chằm chằm sợi dây buộc tóc màu trắng trong tay mà giận dỗi.

Giang Tự Hành ngồi xổm cạnh chân y, quên cả xoa bóp, chần chừ nói, Cái, cái này… Là của ngươi.

Nhưng hắn không thể nói ra miệng nổi, vô duyên vô cớ cất dây buộc tóc của người ta trong ngực, nói ra sao được?

Mới nãy hắn đang xoa chân cho Lâm Tử Nghiên thì không biết tại sao y đột nhiên hỏi hắn, thịt heo bao nhiêu tiền một cân?

Có bạc không?

Giang Tự Hành còn chưa trả lời thì Lâm Tử Nghiên đã duỗi tay vào ngực hắn s0 soạng, không sờ được bạc nhưng lại tóm được sợi dây cột tóc hắn vẫn luôn cất giấu kia.

Sau đó sắc mặt Lâm Tử Nghiên không tốt lắm, Đây là của ai? Dây cột tóc của ngươi đều màu đen.

Giang Tự Hành: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!