Đương nhiên không thể, đó là…
Hắn lắp bắp nửa ngày, đổi chủ đề nói:
"Đau à? Để ta xem nào."
Hắn đi qua, ngồi xổm xuống, kéo ống quần Lâm Tử Nghiêng lên, thấy cẳng chân quả thực có một mảng xanh tím.
"Sao lại không nói sớm?"
Giang Tự Hành nhíu mày,
"Va thành như vậy mà còn chạy lung tung."
Cũng không sao cả. Lâm Tử Nghiên nói,
"Chỉ là lúc đó hơi đau thôi."
Giang Tự Hành xoa cho y, nói:
"Chắc là đại ca có thuốc, để ta đi xem huynh ấy quay lại chưa."
"Cái này không được à?" Lâm Tử Nghiên tò mò mở bình sứ, còn ngửi ngửi,
"Hình như… Là hương hoa?"
Giang Tự Hành: …
Giang Tự Hành vội vàng đoạt lấy bình sứ,
"Cái này… Là để trị nội thương."
Lâm Tử Nghiên cũng không nghĩ nhiều, nhìn hắn nhặt chai lọ trên đất nhét vào tay nải, hơi nghi ngờ nói:
"Ngươi bị nội thương à?" Sao lại mang nhiều thuốc như vậy?
Không có.
Giang Tự Hành không dám nhìn y,
"Chỉ là phòng ngừa ngộ nhỡ thôi."
Lâm Tử Nghiên gật đầu, còn chưa nói gì thì Giang Tự Hành đã vội vàng ra ngoài, Ta đi tìm đại ca.
Sao lại kỳ quái như vậy chứ? Lâm Tử Nghiên xoa chân nghĩ, giống như làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
Lúc Giang Tự Hành tới viện của Giang Phong Lâm thì không thấy đại ca đâu, thế nhưng lại thấy một nam tử mặc cẩm y ngồi trong viện uống trà.
Nam tử đó nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, đánh giá Giang Tự Hành từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
"Ngươi chính là đệ đệ của A Kiểm à?"
Giang Tự Hành như đang trên mây, A Kiểm?
"Y nhặt được ta, ta lại nhặt được y." Nam tử nói,
"Không phải chính là A Kiểm sao?"
(*Kiểm = Nhặt)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!