Chương 44: (Vô Đề)

Lâu chủ. Ninh Mạt vội vàng đẩy Triệu Phụng ra, giải thích:

"Ngài đừng nghe hắn nói bậy, thuộc hạ tuyệt đối không hai lòng!"

Cũng không biết Kế Vô Chước có tin hay không, lại giương mắt nhìn Triệu Phụng, hỏi: Y đang ở đâu?

Triệu Phụng giả ngu nói: Ai cơ?

Chỉ thấy hàn quang ánh lên, kiếm của Kế vô chước đặt ở cổ họng hắn,

"Đừng để ta nói lần hai."

Đợi… Đợi chút, Triệu Phụng đột nhiên sửa lời,

"Người đang hỏi Lâm công tử sao? Y… Y về nhà rồi!"

Lâu chủ. Ninh Mạt vạch trần nói,

"Ngài đừng tin, hắn căn bản không biết công tử ở đâu."

Triệu Phụng vừa nghe lại liên tục gật đầu, làm bộ làm tịch nói:

"Đúng đúng đúng, ta không biết gì hết. A Ninh ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì đâu."

Ninh Mạt: …

Ninh Mạt tức đến nỗi muốn nôn ra máu,

"Tên khốn! Ngươi còn muốn đổ oan cho ta."

Bớt nói nhảm! Kế Vô Chước mất kiên nhẫn nói,

"Lâm Tử Nghiên rốt cuộc đang ở đâu?!"

Triệu Phụng một vẻ thấy chết không sờn,

"Ngươi có giết ta thì ta cũng không nói!" Nói xong nắm chặt tay Ninh Mạt, dường như lấy thêm can đảm nói, A Ninh, đừng sợ.

Sợ cái đầu ngươi á!

Ninh Mạt muốn b0p ch3t hắn cho rồi, còn chưa mở miệng đã thấy kiếm của Kế Vô Chước di chuyển, đặt trước cổ họng y.

Ninh Mạt: … Lâu chủ, ngài đang là làm gì vậy?!

Đao kiếm không có mắt đâu!

Lâu, lâu chủ. Ninh Mạt nhìn thanh kiếm snags loáng trước mắt, giọng nói run rẩy,

"Thật sự không liên quan đến ta, thuộc hạ bị oan mà!"

Kế Vô Chước lại không để ý y, nhìn chằm chằm Triệu Phụng nói:

"Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết y." Nói xong lại kề sát kiếm vào yết hầu Ninh Mạt.

Đừng! Triệu Phụng vô cùng hoảng loạn,

"Ta nói ta nói, ngươi thả y ra!"

Ninh Mạt đơ ra… Đây là nước đi gì vậy? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!