Nữ… Đại nương hồi lâu mới hoàn hồn lại, Nữ giả nam?
Giang Tự Hành chột dạ gật đầu, Đúng.
Gương mặt đại nương đầy tiếc nuối,
"Khó lắm mới gặp một người đẹp mắt như vậy, sao lại là nữ cơ chứ?"
Bà thở dài, lại nâng mắt nhìn Giang Tự Hành, ánh mắt sáng lên, hỏi:
"Công tử, ngươi có đọc sách không?" Nhìn ngươi cũng khỏe mạnh, chắc không phải là nữ giả nam nhỉ?
Giang Tự Hành vội vàng lắc đầu:
"Chưa từng đọc qua, chữ cũng không biết."
Đại nương chưa từ bỏ ý định:
"Hay là công tử cứ thử đọc vài cuốn xem sao?" Vậy cũng miễn cưỡng được coi là người có học.
Giang Tự Hành quay đầu đi thẳng ra cửa:
"Ta còn chưa ăn xong điểm tâm." Nói đoạn, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hắn trở lại sân, vừa vào cửa thì thấy Lâm Tử Nghiên đang gắp hành trong bát mình bỏ sang bát mì của hắn.
Giang Tự Hành: …
Lâm Tử Nghiên thấy hắn trở lại, vội vàng cúi đầu ăn mì, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ta nhìn thấy rồi. Giang Tự Hành đi tới, sâu xa nói,
"Ngươi bỏ gì vào bát của ta?"
Lâm Tử Nghiên ấp úng, nhỏ giọng nói: Ta không ăn hành.
"Không ăn nên đẩy hết qua cho ta à?" Giang Tự Hành ngồi xuống bên cạnh,
"Sao không chia cho ta ít thịt?"
Lâm Tử Nghiên nhìn trong bát hắn, Ngươi cũng có mà. Hình như còn nhiều hơn ta.
Giang Tự Hành:
"Ta cũng có hành rồi."
Lâm Tử Nghiên:
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút."
Giang Tự Hành: …
Giang Tự Hành gắp thịt trong bát y, há mồm ăn.
Ngươi… Lâm Tử Nghiên tức chết, cũng gắp thịt trong bát hắn. Giang Tự Hành thấy y gắp thịt lên thì há miệng cướp, ai ngờ Lâm Tử Nghiên cũng ghé lại, thành ra môi răng hai người lập tức tương phùng…
Nắng ban mai trải dài trong sân, gió nhẹ mang hơi lạnh lướt qua tường trắng đi xa.
Lâm Tử Nghiên sững sờ nhìn Giang Tự Hành, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ấm áp cận kề, đôi môi mềm mại chạm vào nhau, trong lòng dậy sóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!