Mập gì chứ? Đầu óc Giang Tự Hành mơ hồ nói:
"Cũng đâu phải ôm heo."
Lâm Tử Nghiên:
"Là ngươi nói ta gầy cấn tay!"
Giang Tự Hành:
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút không phải cũng mập rồi sao?"
Không ăn! Lâm Tử Nghiên nghĩ, ăn mập để cho ngươi ôm sao? Không biết xấu hổ! Ngươi cũng không thích ta!
Thế nhưng y vừa nói xong thì bụng vang lên tiếng rột rột.
Lâm Tử Nghiên: …
Giang Tự Hành vươn tay sờ bụng y: Đói hả?
Không! Lâm Tử Nghiên xấu hổ đến hai tai ửng đỏ, đẩy Giang Tự Hành ra rồi chạy về trong góc giả bộ ngủ.
Ngủ thì không đói bụng nữa, y ôm bụng nghĩ, dù sao trời cũng sắp sáng rồi.
Có lẽ do hơn nửa đêm không ngủ nên cũng có chút buồn ngủ thật. Y nghĩ linh tinh một lát rồi mơ màng thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y ngửi thấy mùi thịt nướng.
Thơm quá, là mơ sao…
Y lờ mờ mở mắt ra, thấy Giang Tự Hành ngồi cạnh đống lửa nướng gà.
Lâm Tử Nghiên: … Gà đâu ra?
Giang Tự Hành thấy y tỉnh, xé đùi gà đưa cho y:
"Ăn tạm cái này đã, tí nữa trời sáng ta đi mua điểm tâm."
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, đầu ngón tay giật giật, sau một lúc vẫn ngồi dậy nhẹ giọng nói:
"Hơn nửa đêm rồi còn có người bán gà à?"
Giang Tự Hành nhìn qua chỗ khác, dường như hơi lúng túng.
Lâm Tử Nghiên:
"Không phải ngươi trộm đấy chứ?"
Không phải! Giang Tự Hành giải thích, Ta đưa tiền! Đặt ngay cạnh chuồng gà!
Lâm Tử Nghiên suýt nữa thì cười ra tiếng.
Mau ăn đi. Giang Tự Hành đưa đùi gà cho y, mất tự nhiên nói,
"Nếu nhịn đói gầy đi thì cha ngươi sẽ giận."
Lâm Tử Nghiên hơi cong khóe môi, cắn đùi gà, hỏi ngược lại:
"Không phải ngươi nói là cha ta bán ta đi rồi à?"
Giang Tự Hành gật đầu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!