Vương Phú Quý? Lâm Tử Nghiên mờ mịt nói:
"Ngươi rõ ràng vừa nói..."
"Lâm Tử Nghiên là nhũ danh." Giang Tự Hành trợn mắt chém gió,
"Đại danh của ngươi là Vương Phú Quý, nhà bán thịt heo đó."
Lâm Tử Nghiên: ...
Triệu Phụng đằng sau cười muốn sảng, ngồi chồm hổm trên mặt đất không đứng dậy nổi, Ha ha ha ha...
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, hỏi:
"Vậy hắn... Cười cái gì?"
"Hắn động kinh, không cần quan tâm hắn." Giang Tự Hành ghé sát vào một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tử Nghiên:
"Ngươi thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia?"
Lâm Tử Nghiên rời mắt, nhỏ giọng nói: Nhớ rõ một ít...
Giang Tự Hành: Nhớ những gì?
Lâm Tử Nghiên không nói, tai đỏ ửng lên.
Sao thế? Giang Tự Hành đợi mãi không nghe thấy câu trả lời, không khỏi hỏi:
"Ngươi nhận ra ta không?"
Lâm Tử Nghiên lại yên lặng lùi hai bước nói: D4m tặc...
Mí mắt Giang Tự Hành giật giật, tức đến mức đầu óc sắp hỏng tới nơi, mở miệng nói:
"Đúng đấy, ta là d4m tặc, còn c0i đồ của ngươi đấy, sao hả?"
Ngươi... Lâm Tử Nghiên nhấc chân giẫm hắn một cái, Không biết xấu hổ!
Auuu... Giang Tự Hành kêu đau một tiếng, lắc lắc chân tiếp tục nói:
"Ai không biết xấu hổ? Là cha ngươi bán ngươi cho ta đổi lấy ba con heo đấy."
Gạt người!
Lam Tử Nghiên không tin,
"Bọn họ nói cha ta đã chết, chết hơn hai mươi năm trước rồi."
Khoé miệng Giang Tự Hành giật giật, lời này nếu để Lâm Tu Viễn nghe thấy không chừng chưa chết cũng bị chọc cho tức chết.
"Ai nói cha ngươi chết rồi?"
Giang Tự Hành nói:
"Ông ta cường tráng đến mức vẫn còn đuổi theo người ta suốt ba con phố đó, ngươi muốn quỵt nợ chứ gì?"
Lâm Tử Nghiên: Không phải, ta...
"Không phải thì đừng nói nhảm." Giang tự Hành kéo y đi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!