Khi Giang Tự Hành vội vã chạy tới Lâm phủ, Lâm Tử Nghiên đã không còn ở đó nữa.
Gã sai vặt nói công tử nhà hắn đã ra ngoài nhưng cũng không nói là đi đâu.
Giang Tự Hành càng thêm lo lắng,
"Y đi ra ngoài một mình?!"
Gã sai vặt gật đầu.
Giang Tự Hành: Đi hướng nào?!
Gã sai vặt chỉ đầu đường bên phải.
Nhưng dọc theo con đường không xa có một cái ngã ba. Giang Tự Hành đứng giữa ngã ba, lòng nóng như lửa đốt, bỗng nhiên nhớ lại chuyện hôm nay gặp được một thầy bói kỳ quái ở Túy Tiên Lâu.
Chẳng lẽ…
Giang Tự Hành cất bước đi tới Túy Tiên Lâu. Trên đường rộn ràng nhộn nhịp, hắn chạy quá nhanh nên bất chợt đụng phải một tráng hán đi tới.
"Ai da, không có mắt à?"
Tráng hán bị đụng đến lảo đảo, đang muốn chửi người nhưng khi vừa nhìn thì giật mình nói, Giang công tử?
Giang Tự Hành giương mắt, trông thấy Vương Phú Quý bán thịt heo ở thành Đông đang cõng một sọt thịt trên lưng, chắc là phải đến mấy chục cân.
Giang công tử.
Đã nhiều ngày việc buôn bán trong nhà không tốt lắm, Vương Phú Quý thấy ai cũng muốn bán thịt heo, vô cùng thân thiện nói,
"Trong phủ cần thịt không? Hôm nay…"
Giang Tự Hành không rảnh quan tâm gã, nhấc chân muốn đi, Vương Phú Quý vẫn không sờn lòng, nói:
"Giang công tử, thịt nhà ta ngon lắm, nếu không tin ngươi cứ hỏi Lâm công tử mà xem, vừa nãy y còn bảo ta đưa sọt thịt này đến Lâm phủ…"
Ngươi nói sao?!
Giang Tự Hành một phát kéo lấy cổ áo Vương Phú Quý,
"Ngươi thấy Lâm Tử Nghiên?!"
Vương Phú Quý bị Giang Tự Hành làm hoảng sợ, Vâng… Đúng vậy.
Giang Tự Hành vội la lên: Ở đâu?!
Vương Phú Quý ngơ ngác nói, Ở cổng thành đó…
Vừa nãy gã cõng sọt thịt không bán được này lượn lờ trên phố, đang đi thì thấy Lâm Tử Nghiên vội vã đi về phía cổng thành.
Gã nhanh chóng đuổi theo, thao thao bất tuyệt khen thịt heo nhà mình với Lâm Tử Nghiên, rặt một vẻ bán không được thì không bỏ qua.
Lâm Tử Nghiên vội vàng muốn tới đình Tam Lý nên thuận miệng đồng ý, bảo gã đưa thịt tới Lâm phủ.
Vì thế gã đang vui tươi hớn hở cõng thịt đến Lâm phủ. Đang đi lại đói bụng nên hắn dừng ở ven đường ăn bát mì.
Sau đó ăn uống no đủ rồi, chưa đi được vài bước thì đụng phải Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành lúc này, nếu như dùng lời của Vương Phú Quý nói thì là gấp như thể bị mất mấy trăm con heo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!