Giang Tự Hành ngửi dây cột tóc của Lâm Tử Nghiên, có chút tò mò, người này dùng loại huân hương gì thế nhỉ? Cái lần ở dưới hố kia hắn đã cảm thấy mùi hương thoang thoảng của cái tay áo kia thơm một cách kì lạ.
Hai ngày này ôm nhau ngủ, hình như cũng ngủ sâu hơn, không biết có liên quan đến mùi hương này hay không…
Hắn ngửi ngửi, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ cục.
Trên người Lâm Tử Nghiên có mùi hương gì đâu liên quan đến hắn? Hắn đang làm gì vậy chứ?
Giang Tự Hành ghét bỏ lắc đầu, đang muốn cất dây cột tóc vào lại nghe bên ngoài viện có tiếng bước chân tới gần.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy cha mình đang đi tới.
Giang Tự Hành vội vàng nhét dây cột tóc vào trong ngực.
Khụ… Giang Thành Nhạc đi tới, nhìn cái chân bị bọc y như bánh chưng của hắn, hỏi, Chân bị sao vậy?
Giang Tự Hành thuận miệng nói: Ngã bị thương.
Giang Thành Nhạc không tin,
"Đang êm đẹp sao lại ngã thành thế?"
Rớt hố…
Giang Tự Hành không có mặt mũi nói, đành phải nhìn chằm chằm nước trà trên bàn đá giả thành người câm.
Cha hắn cho rằng hắn lại đang cáu kỉnh, thở dài nói:
"Chân bị thương, mấy ngày tới cứ ở nhà đi, đừng có chạy lung tung…"
Không được!
Ông còn chưa nói xong thì Giang Tự Hành đã cắt ngang: Con có việc.
Giang Thành Nhạc: Việc gì?
Giang Tự Hành lại nhìn chằm chằm nước trà trên bàn, không nói.
Giang Thành Nhạc nhìn dáng vẻ này của hắn, mày càng nhíu chặt. Ba năm này dường như Giang Tự Hành chỉ làm có một việc, đó là tìm huynh trưởng mất tích của hắn.
Hắn sống chết níu lấy một chút manh mối bên hồ Bình Ba, tìm hình xăm tương tự với cái bên hông Tiết Lương, thậm chí vì điều tra thiết kỵ quân Bắc Kỳ mà suýt nữa còn gia nhập cấm quân, bị ông vội vàng đuổi đi gác thành.
Giang Thành Nhạc không muốn hắn bước vào vũng lầy này, huynh trưởng hắn vốn là vì điều tra mật thám Bắc Kỳ nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu Giang Tự Hành cũng…
Giang Thành Nhạc không dám tưởng tượng.
Ông đã mất đi một đứa con trai, sao có thể để một đứa khác cũng đi mạo hiểm chứ?
Ở nhà đi. Giang Thành Nhạc trầm giọng nói,
"Không được đi đâu hết!"
Con trai ông, cứ để ông tìm là được rồi.
Giang Tự Hành không nói lời nào, đứng dậy kéo cái chân què đi về phòng, sau đó đóng sập cửa lại.
Càng lớn càng không nghe lời. Giang Thành Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, kêu người đi xin nghỉ cho Giang Tự Hành mới biết đã mấy ngày rồi hắn không đi gác cửa thành.
"Không đi làm nhiệm vụ, cũng không về nhà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!