Chương 23: (Vô Đề)

Lâm Mặc đột nhiên sực tỉnh, chỉ vào Giang Tự Hành hoảng sợ nói:

"Cha ngươi chính là tên Giang thượng thư mà lão gia chán ghét?!"

Giang Tự Hành gật đầu, xuống giường mặc quần áo, lại kéo Lâm Tử nghiên đang muốn chân không chạy ra ngoài,

"Ngươi không lạnh à, vội cái gì?"

"Ngươi đương nhiên không vội."

Lâm Mặc vội vàng tiến lên giúp công tử nhà mình mang giày mặc quần áo,

"Cha ngươi biết võ, lão gia nhà ta lại không biết, đánh nhau thì không phải lão gia nhà ta thiệt thòi à!"

Giang Tự Hành không cho là vậy, nói:

"Cha ta không đánh thư sinh."

Tay đang mặc áo của Lâm Tử Nghiên dừng lại, Thật sự?

Ừ, Giang Tự Hành gật đầu nói,

"Phỏng chừng là cha ta bị cha ngươi đuổi theo đánh."

Lâm Tử Nghiên: …

Ngoài cung, Lâm Tu Viễn tức giận đứng dưới một cái cây lớn thở hổn hển, mắng Giang Thành Nhạc trên cây:

"Ngươi cái lão già không biết xấu hổ này! Đi xuống!"

Lão Lâm à.

Lại Bộ Hà thượng thư đứng một bên khuyên nhủ,

"Thế… Thế này còn ra thể thống gì? Sẽ khiến người ta chê cười đó, thôi bỏ đi…"

Tức chết ta mà!

Lâm Tu Viễn dựa vào thân cây thở d0c, cũng không thèm quan tâm mặt mũi, suýt nữa định cởi giày ném Giang Thành Nhạc.

Lúc thượng triều sáng nay, thân thể lão hoàng đế không khỏe nên về tẩm điện trước, nói nếu có chuyện gì thì có thể bẩm tấu thái tử trước.

Ai ngờ hoàng thương mới vừa đi thì Thái tử đã quay đầu nói bản thân đánh bạc thua đến nỗi tiền mua lò luyện đan cũng không có, còn muốn mượn tiền các quan viên, chọc Lâm Tu Viễn tức đến nỗi lập tức vạch tội gã.

Sau đó, Giang Thành Nhạc trưng ra cái mặt liệt, đứng ra nói, Thái tử điện hạ ở Đông Cung quá lâu, khó có thể cùng chung vui với bách tính, thua mất chút bạc là lẽ đương nhiên. Còn nói ông sẵn lòng bán căn nhà ở phía Tây, tất cả tiền tài đều đưa vào Đông Cung.

Thái tử thật sự rất vừa lòng, thuận miệng cho thân thích của ông thăng chức. Mọi người nghe đến đó cũng lần lượt bỏ tiền mua chức, náo nhiệt y như ngoài chợ, còn hẹn sau khi hạ triều thì đi sòng bạc, học tập Thái tử chung vui với dân.

Lâm Tu Viễn ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn đám người ồn ào, không thể tin nổi đây lại là triều đường Đại Diên.

Hoang đường, quá hoang đường!

Hồi lâu sau ông mới sực tỉnh, thấy mọi người đều đã tản đi hết, chỉ có Hà thượng thư còn đứng cùng ông ở trong điện.

Đi thôi. Hà Thượng thư bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Bọn họ vừa đi tới cửa cung thì vừa hay gặp phải Giang Thành Nhạc.

Lâm Tu Viễn nhớ tới chuyện vừa rồi ở đại điện, tức khắc nổi trận lôi đình vén tay áo liền muốn đi đánh ông ta,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!