Chương 22: (Vô Đề)

Vết… Vết hằn?

Giang Tự Hành vừa nghe lời này liền lập tức tỉnh táo.

Lúc hắn nằm mơ tỉnh lại trời còn chưa sáng, trong phòng tối mịt nên cũng không nhìn rõ có cắn ra dấu răng trên mặt Lâm Tử Nghiên hay không.

Ngoài cửa, Lâm Tử Nghiên giơ tay sờ mặt, khó hiểu nói,

"Vết hằn? Vết hằn gì?"

Lâm Mặc ghé lại gần nhìn,

"Sao lại giống như… Bị người khác cắn?!" Cậu đột nhiên giật mình nói,

"Công tử, có phải trong nhà có trộm không?! Còn cắn mặt người nữa?!"

Lâm Tử Nghiên đột nhiên nghĩ tới Giang Tự Hành trong phòng,

"Không, không có đâu."

Lâm Mặc vội vàng nhìn công tử nhà mình một vòng từ trên xuống dưới,

"Công tử, người không sao chứ? Còn bị cắn chỗ nào không?"

Lâm Tử Nghiên: … Chắc là không có.

"Ta đi lấy thuốc mỡ cho công tử." Cậu vội vàng muốn chạy vào trong phòng, Lâm Tử Nghiên còn chưa kịp ngăn cản đã thấy chân cậu trượt một phát, ầm một cái đụng cửa phòng mở ra.

Giang Tự Hành trên giường và Lâm Mặc dưới đất bốn mắt nhìn nhau.

Giang Tự Hành: … Chào buổi sáng.

Lâm Mặc chớp chớp mắt, sụp đổ hét lớn, Aaa!!!

Lâm Tử Nghiên vội vàng bịt mồm cậu lại,

"Tiểu Mặc, nhỏ tiếng chút."

Lâm Mặc: Ứm ứm ứm!

Lâm Tử Nghiên chỉ đành thả cậu ra.

Công tử. Lâm Mặc chỉ vào Giang Tự Hành, mắt chữ A mồm chữ O nói, Sao hắn lại ở đây?!

Lâm Tử Nghiên nói: Hắn đến giúp ta.

Lâm Mặc:

"Giúp cái gì mà phải ngủ trên giường công tử?!"

Lâm Tử Nghiên: …

"Không ngủ trên giường thì ngủ dưới đất chắc?" Giang Tự Hành quần áo không chỉnh tề ngồi dậy từ trên giường, lười biếng nói,

"Đường đường là phủ Thượng thư lại nhỏ nhen như vậy?"

Lâm Mặc:

"Ngươi tới phòng khác mà ngủ, làm gì mà phải ngủ trên giường của công tử nhà ta?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!