"Ngốc gì chứ, hắn bị cảm lạnh, sốt đến hồ đồ rồi." Lão đại phu bị Lâm Mặc kéo vội qua rót một bát thuốc cho Giang Tự Hành uống, lại thấm khăn ướt đắp lên cái trán nóng hổi của hắn, dặn Lâm Mặc cứ cách nửa giờ đổi một lần.
Lâm Mặc nhìn Giang Tự Hành đang nằm trên giường, lại nhìn sang Lâm Tử Nghiên nằm trên giường khác, bất đắc dĩ thở dài.
Hôm sau, Lâm Tử Nghiên ôm một đống quần áo chậm rãi mở mắt ra, thấy ánh ban mai xuyên qua cửa sổ, từng tia nắng rơi vào phòng.
Y mơ hồ nhìn quần áo trong lòng mình, cảm thấy hơi lạ.
Hình như... không phải quần áo của mình?
Lâm Mặc bưng thuốc tiến vào, thấy Lâm Tử Nghiên đã tỉnh vui mừng kêu lên:
"Công tử, người tỉnh rồi?"
Lâm Tử Nghiên: Tiểu Mặc...
"Công tử, hôm qua người hù chết nô tài đó." Lâm Mặc nghẹn ngào,
"Do nô tài không tốt, cho nên xe mới rơi vào hố."
Không sao... Lâm Tử Nghiên ngồi dậy, xoay đầu nhìn thấy trong phòng còn có một người nằm trên một cái giường khác.
"Đây là vị đại ca đẩy xe chúng ta ra đó."
Lâm Mặc giải thích,
"Nhưng hắn cũng bị cảm lạnh rồi."
Lâm Tử Nghiên lờ mờ nhớ lại, đống quần áo mình đang ôm hình như là của hắn...
Tại ta. Tai Lâm Tử Nghiên ửng đỏ,
"Do ta cướp quần áo của hắn."
Lâm Mặc thiên vị:
"Công tử lạnh quá mà, không phải cố ý."
Huống hồ vị đại ca này nhìn qua thân thể cường tráng, mặc ít mấy lớp cũng không sao!
Mà kể có bị bệnh thì... cũng, cũng không liên quan đến công tử nhà mình!
Lâm Tử Nghiên áy náy, xuống giường nhìn ân nhân.
Dường như ân nhân rất khó chịu, đang đắp chăn, gương mặt trông như nhìn thấy người có thâm cừu đại hận với mình.
Công tử.
Lâm Mặc nói,
"Uống thuốc trước đi đã."
Lâm Tử Nghiên nhận chén thuốc, cau mày uống một hơi cạn sạch sau đó di chuyển cái ghế, ngồi bên cạnh giường Giang Tự Hành.
Lâm Mặc:
"... Công tử, người đi nghỉ ngơi đi." Ngồi bên cạnh giường hắn làm gì?
Lâm Tử Nghiên lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!