Chương 19: (Vô Đề)

Lưng Lâm Tử Nghiên tiếp xúc với lồng nguc ấm áp của Giang Tự Hành, thoáng chốc nhớ tới chuyện hôm qua lúc gặp hắn ở trên đường mình đã bực bội nói:

"Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi?!"

Đúng là không liên quan.

Bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, nếu không phải vì hình xăm bên hông y thì sợ là sau lần từ biệt ở Phong Châu sẽ không gặp nhau nữa.

Nhưng hôm nay Giang Tự Hành ôm eo y, che chở y trong ngực hắn, hỏi y:

"Có muốn ta quản hay không?"

Hắn hỏi không phải chỉ là chuyện y quán trước mắt, mà còn cả chuyện hôm qua Lâm Tử Nghiên chưa nói hết nữa.

Ngươi muốn quản ư?

Lâm Tử Nghiên c4n môi dư0i đến đỏ như máu, đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo của Giang Tự Hành, Ta...

Quản cái rắm! Ban đầu gã lính Bắc Kỳ nhìn thấy Giang Tự Hành khỏe mạnh rắn rỏi cũng hơi khiếp đảm, cẩn thận nhìn lại thì thấy người này đứng bằng một chân, chân còn lại băng bó như cái bánh chưng nên hắn nhất thời không sợ nữa, giễu cợt:

"Chỉ bằng cái bộ dạng này của ngươi mà còn muốn quản à? Đồ què đáng chết! Ngô gia ta..."

Giang Tự Hành cầm ly trà trên bàn đập tới.

A! Ngô Sơn không kịp đề phòng bị đập trúng trán, đầu óc đau đến nỗi vang lên tiếng ong ong, Khốn nạn!

"Chưa nói đến chỉ là vết thương nhỏ."

Giang Tự Hành nói,

"Mà kể có bị thương cả hai chân thì ta vẫn dư sức chỉnh đốn ngươi."

Ngô Sơn giận tím mặt, vơ lấy cái ghế bên cạnh chuẩn bị lao tới.

Giang Tự Hành lại cầm thêm một chén trà nữa, ném thẳng vào đầu gối gã.

Đầu gối Ngô Sơn tê rần, quỳ sụp xuống đất, cái ghế lập tức đập vào người gã, đau đến mức gã kêu ầm lên.

Mấy... Mấy vị... Đại phu sợ bọn họ càng đánh càng dữ, vội vàng nói,

"Tiền thuốc ta không cần, đừng... đừng đánh nhau."

Sao Ngô Sơn có thể nuốt trôi cục tức này, bò dậy hung ác nói: Ngươi chờ đó!

Gã vừa nói vừa đi tới cửa, Giang Tự Hành đột nhiên nhấc tay lên đánh một chưởng, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.

"Chờ? Chờ ngươi kêu người đến à?" Giang Tự Hành ung dung nói, Ta đâu có ngu.

Trong lòng Ngô Sơn đột nhiên dâng lên dự cảm xấu,

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Ánh mắt Giang Tự Hành đột nhiên lạnh lẽo,

"Chặt ngươi ra, ngâm rượu."

Ngô Sơn bị dọa sợ lảo đảo,

"Ngươi... Ngươi dám?! Anh họ ta là thiết kỵ quân Cao tướng quân, nếu ngươi dám đụng đến ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!