Liễu Sầm thấy Giang Tự Hành nhìn Lâm Tử Nghiên im lặng không lên tiếng, hơn nửa ngày trời cũng không nhúc nhích, không khỏi bực tức nói:
"Tại sao lại đánh ta chứ?! Rõ ràng là y hôn! Sao ngươi không đánh y?!"
Giang Tự Hành rời ánh mắt đi, hơi mất tự nhiên nói: Y... Y không cố ý.
"Sao ngươi biết y không cố ý?" Liễu Sầm không phục nói,
"Nói không chừng y đã có mưu đồ từ lâu!"
Lâm Tử Nghiên: ... Ta không phải, ta không có.
Liễu Sầm nhất quyết không tin, hùng hùng hổ hổ hỏi:
"Nói đi, có phải ngươi cố ý hay không?"
Lâm Tử Nghiên: Không phải...
Liễu Sầm:
"Ta ngã nhiều lần như vậy cũng không hôn được hắn! Ngươi ngã một cái là hôn được, sao lại trừng hợp như vậy chứ!"
Lâm Tử Nghiên: ...
Được rồi. Giang Tự Hành không nhịn được nói,
"Có đi tiếp hay không?"
Liễu Sầm nổi cáu:
"Ngươi không cho ta hôn thì ta sẽ không đi!"
Giang Tự Hành giơ tay lên nói với Lâm Tử Nghiên: Đi.
Liễu Sầm: ...
Lâm Tử Nghiên đi tới định đỡ Giang Tự Hành, Liễu Sầm vội vàng nói:
"Chờ một chút! Để ta đỡ!"
Giang Tự Hành có chút ghét bỏ nói:
"Không phải ngươi không đi à?"
Liễu Sầm:
"Để đỡ ngươi, ta sẽ miễn cưỡng đi."
Giang Tự Hành:
"Không cần miễn cưỡng."
Liễu Sầm:
"Ta cứ thích miễn cưỡng đấy!"
Lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi đi tới, ngoài xe còn có gã sai vặt và nha hoàn đi cùng.
Ba người bọn họ đứng ở giữa đường, xe ngựa bị chặn lại, gã đánh xe tức giận mắng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!