Triệu Phụng nhìn Ninh Chi Vân bị vây quanh, vỗ vỗ bả vai Giang Tự Hành nói:
"Ầy, có cứu không vậy?"
Vẻ mặt Giang Tự Hành khó hiểu, Sao phải cứu?
Cũng không biết từ đâu mà xuất hiện.
Triệu Phụng:
"Vậy y... Thật sự lạc đường à?"
Giang Tự Hành nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu,
"Chuyện xàm xí này mà ngươi cũng tin?"
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Tử Nghiên đứng cách đó không xa nói:
"Đã là lạc đường vậy thì hiểu nhầm rồi, thả y đi thôi."
Giang Tự Hành: ...
Ngươi xem. Triệu Phụng mạnh mẽ nói:
"Lâm công tử cũng tin, chỉ có mỗi ngươi là lòng không yên, cứ mãi nghĩ xấu về người khác."
Giang Tự Hành nhấc chân đạp một phát, ngươi câm miệng!
Công tử. Lâm Đại Ngưu sống chết không tin, Hắn nói dối đó!
Ngươi mới nói dối! Ninh Chi Vân vùng vẫy sợi dây trói trên cổ tay,
"Nếu ngươi làm chậm trễ chuyện ta đi gặp người trong lòng, ta sẽ... Ta sẽ ngày ngày đứng ở cổng lớn mắng chửi các ngươi."
Lâm Đại Ngưu thô thiển nói:
"Ta sợ đếch gì ngươi hả! Ngược lại là ngươi đó, đi gặp người trong lòng thì che mặt làm chó gì?"
Ta... Ninh Chi Vân ngừng một chút rồi nói:
"Ta thử xem hắn có nhận ra ta không."
Lâm Đại Ngưu không tin, Trợn mắt nói dối.
Ninh Chi Vân: Ngươi mới nói dối!
Được rồi. Lâm Tu Viễn bị bọn họ làm cho đau đầu, khoát tay nói:
"Chiếu theo quy củ, đưa tới quan phủ đi."
Đại nhân.
Ninh Chi Vân bộ dạng đáng thương nói:
"Ta thật sự lạc đường mà, ngài thả ta đi! Hôm nay ta phải đi gặp người trong lòng, nếu không hắn không quan tâm ta, ta sẽ không có nơi nương tựa."
Lâm Đại Ngưu tưởng người trong lòng y là nữ, xuỳ một tiếng nói:
"Một đại nam nhân còn muốn ăn bám nữ nhân?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!