Lâm Tử Nghiên hơi chột dạ mở cửa, Cha...
Nghiên Nhi. Lâm Tu Viễn thấy con trai thật sự không có chuyện gì mới yên lòng,
"Nghe nói có người xông vào viện, không bị dọa sợ chứ?"
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, nói:
"Cha, con không sao, người đừng lo lắng."
Vậy là tốt rồi. Lâm Tu Viễn ngồi xuống, phẫn nộ nói:
"Tên trộm này đúng là càn rỡ, nếu ta bắt được nhất định không tha cho hắn!"
Lâm Tử Nghiên vụng trộm nhìn thoáng qua gầm giường, thăm dò nói:
"Nếu bắt được thì cha định làm gì?"
Lâm Tu Viễn vỗ bàn một cái, cả giận nói:
"Lột quần áo treo lên cây đánh, xem hắn còn dám mơ ước con không."
Giang Tự Hành dưới gầm giường bỗng cảm thấy sau lưng mát lạnh, ...
Bàn gỗ bị Lâm Tu Viễn đập đến rung động, chén trà trên bàn loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, thế nhưng lại không vỡ mà còn lăn thẳng vào gầm giường.
Lâm Tử Nghiên: ...
Lâm Tu Viễn thấy thế đi qua muốn nhặt chén trà, lưng còn chưa kịp khom đã nghe con trai gấp gáp hô một tiếng: Cha!
Lâm Tu Viễn bị dọa cho giật mình, Sao, sao vậy?
Lâm Tử Nghiên vội vàng đi tới chặn trước mặt ông, nói: Cha, để con.
... Cũng được. Lâm Tu Viễn trở về ngồi cạnh bàn,
"Vậy con cẩn thận một chút, đừng để bị cắt vào tay."
Lâm Tử Nghiên gật đầu, ngồi xổm xuống ngó vào, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành yên lặng nhặt chén trà đưa cho y, bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu, sao lại không nói với cha ngươi rằng ta là người đã trói ngươi?
Công tử!
Bên ngoài viện, Lâm Mặc vội vã chạy vào, thấy Lâm Tu Viễn cũng ở đây thì vội vàng nói:
"Lão gia, Đại Ngưu ca bắt được tên trộm kia rồi."
Thật ư?
Lâm Tu Viễn đứng phắt dậy, Ở đâu?
Lâm Mặc nói:
"Ở thư phòng gần đây."
Giang Tự Hành giật mình, Triệu Phụng bị bắt rồi?
Vô dụng, chạy thôi mà cũng không thoát nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!