Khúc Kim Tích mơ hồ cảm thấy bản thân bị một đám lông mềm mại bao vây, bên tai là đủ loại tiếng chó
sủa.
Cô bỗng nhiên ý thức được mình đã bị bọn buôn bán chó bắt trộm, đang bị giam cùng một đàn chó khác.
Bọn buôn bán chó muốn đưa cô đến nhà hàng làm thịt.
Nghe thấy những con chó khác đang gào khóc một cách phẫn nộ và bất lực, trong lòng Khúc Kim Tích vô
cùng sợ hãi, cô vô thức tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thính, cô không muốn bị đưa đến nhà hàng.
Nhưng nhìn quanh một vòng thì chỉ thấy đủ loại chó, cơ thể bọn chúng đều to hơn cô, bọn họ đang bị
nhốt trong một cái lồng.
Cô ra sức chen chúc luồn lách, cuối cùng cũng chen đến bên mép của cái lồng.
Nhưng khe hở của cái
lồng rất nhỏ, cô căn bản không chui ra được.
Lúc này có một người đàn ông cầm móc sắt xuất hiện.
Khúc Kim Tích hiểu rằng đối phương chính là kẻ
buôn chó.
Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy rõ mặt của kẻ buôn chó, nhưng cho dù cô nhìn như
thế nào thì cũng không nhìn rõ được.
Cô rất sốt ruột.
Ngay sau đó, khung cảnh liền thay đổi.
Cô phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc xe máy, kẻ buôn
chó đang lái xe.
Những con chó bên cạnh đã đói đến mức không còn sức lực để mà kêu thành tiếng nữa.
Khúc Kim Tích vừa nghĩ đến việc mình sắp bị đưa đến nhà hàng, không lâu sau sẽ biến thành một món
ăn trên bàn ăn thì sợ đến mức run rẩy cả người.
Xe máy dừng lại trước đèn đỏ, cô vội vàng nhìn thấy một bóng dáng thon dài quen thuộc đang đứng bên
đường.
Là Thẩm Thính!
Khúc Kim Tích dùng toàn bộ sức lực của bản thân để gào thét, hi vọng anh có thể nghe thấy.
Nhưng
Thẩm Thính chỉ liếc nhìn qua bên này một cái thì đã thu hồi ánh mắt.
Cô nhất thời bật khóc........
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!