Thẩm Thính quay đầu lại, anh nhìn thấy Khúc Kim Tích biến mất khỏi phòng khách.
Sắc mặt của anh
trầm xuống, lạnh lùng nhìn Từ Nam Nam:
"Có việc gì không?
"Gương mặt trang điểm kĩ càng của Từ Nam Nam hơi sượng cứng nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường:"Buổi liên hoan này rất vui, anh không tham gia, mọi người có chút thất vọng."
Ánh mắt của Thẩm Thính không có bất cứ dao động nào:
"Trong nhóm diễn viên chính, trừ tôi ra vẫn còn có người khác không tham gia mà."
"Sao mà giống được chứ. Anh là Thẩm Thính đấy." Nụ cười của Từ Nam Nam rất dịu dàng và trang nhã.
Thẩm Thính: "Không phải cũng là diễn viên sao?
"Từ Nam Nam thấy hơi khó xử. Bình thường tuy Thẩm Thính nói chuyện lạnh lùng nhưng vẫn giữ phong độ quý ông lịch sự. Đâu giống như bây giờ, cô ta nói một câu là anh đáp lại một câu. Tâm trạng anh đang rất tệ. Suy đoán ra được kết quả này, Từ Nam Nam vô thức muốn tìm hiểu sâu hơn. Nhưng ngay khi chạm tới ánh mắt của Thẩm Thính, cô ta biết đây không phải lựa chọn tối ưu, tiếp tục chỉ phản tác dụng mà thôi."Anh nói đúng." Từ Nam Nam mỉm cười:
"Muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai gặp."
Thẩm Thính hờ hững gật đầu, đợi Từ Nam Nam quay lưng rời đi rồi đóng cửa.
Trợ lý của Từ Nam Nam quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô ta, dè dặt nói:
"Chị Nam Nam, vừa nãy Thẩm Thính quá đáng thật đấy."
Từ Nam Nam hít sâu một hơi, cô ta lạnh lùng nhìn trợ lý: "Liên quan gì tới cô!"
"Chị Nam Nam, em xin lỗi.
"Trợ lý vội vàng cúi đầu, lùi về sau hai bước. — Thẩm Thính quay người bước vào phòng khách. Tần Tang giơ một ngón tay chỉ xuống dưới bàn trà. Bàn trà là loại bàn chữ nhật bằng gỗ lê, hai cạnh ngắn bọc kín gỗ. May mà không gian bên dưới đủ lớn, một mình Khúc Kim Tích dư sức chui vào đó. — Cũng may không gian bên dưới bàn trà đủ rộng, nếu không chẳng biết cô Khúc sẽ nhét mình vào đâu nữa. Tần Tang thầm nghĩ. Thẩm Thính nhắm mắt rồi lại mở ra, nét mặt trở về bình thường:"Ra đây.
"Mấy giây sau, dưới bàn trà không hề có động tĩnh gì. Khóe môi Thẩm Thính khẽ giật giật. Tần Tang cũng có dự cảm không lành. Cậu ta vòng qua sô pha, khom lưng nhìn xuống. Mấy giây sau, cậu ta lấy ra một cái… nĩa ăn bánh kem ở dưới bàn trà. Thẩm Thính:"…"
"Cô đúng thật là…" Anh dừng lại một chút, cuối cùng sắp xếp lại câu từ:
"Có thể biến thành cái gì bình thường mà thực dụng hơn được không?" Nĩa ăn bánh kem? Khúc Kim Tích: Tôi cũng muốn lắm chứ!
Mẹ nó, sớm biết như thế thì tôi đã không chui xuống gầm bàn rồi.
Thẩm Thính nhận lấy cái nĩa từ tay Tần Tang, quan sát thật kỹ.
Cái nĩa do Khúc Kim Tích biến thành
có chất liệu không giống những cái nĩa khác, trông lấp lánh và trắng sáng hơn.
Hơn nữa…
Anh đưa cái nĩa gần vào mắt, đầu cuống nĩa dường như là một khuôn mặt tí hon.
Đấy là gương mặt của
Khúc Kim Tích, một gương mặt tràn đầy vẻ ấm ức.
Thẩm Thính chợt phát giác hình như thị lực của mình tốt quá mức bình thường.
Anh nhìn thấy khuôn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!