Thẩm Thính nhìn Khúc Kim Tích: "Cô làm gì vậy?"
Vị trí phía dưới ghế ngồi cũng không rộng, Khúc Kim Tích không thể nhét trọn cả người mình vào trong, cô trả lời Thẩm Thính một cách khó khăn: "Trốn chứ sao.
Tránh không cho phóng viên nhìn thấy tôi."
Tần Tang cố hết sức kiềm chế không để cho mình lộ biểu cảm gì khác thường, cậu ta giải thích: "Cô Khúc, cửa sổ xe có dán tấm phim chống nhìn trộm.
Từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong đâu."
Khúc Kim Tích: "…"
Cô lặng lẽ ngẩng lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Thẩm Thính, cảm thấy mình nhìn thấy hai chữ — ngu xuẩn trong mắt anh.
Cô chỉ muốn quay về một giây trước để bóp chết bản thân.
Bóp chết cái đứa đã tự chui đầu xuống ghế.
"Ha ha ha ha." Khúc Kim Tích cười khan hai tiếng, cô lẳng lặng ngồi dậy, trở về ghế ngồi của mình.
Một lúc lâu, đám phóng viên đã vây kín lại đây.
Phóng viên truyền thông muốn biết rõ Thẩm Thính đang ở trong chiếc xe nào là việc vô cùng đơn giản.
Bọn họ đã nhận được tin tức từ trước.
Hôm nay, Thẩm Thính sẽ tới cao ốc Vân Vụ ký hợp đồng.
Đúng lúc Thẩm Thính vì chuyện nuôi vịt nuôi rùa mà lên hot search, bọn họ liền lập tức đến cao ốc Vân Vụ để mai phục.
Cách một lớp cửa kính xe vẫn có thể thấy rõ sự nhiệt tình của bọn họ.
Khúc Kim Tích vô thức bịt kín mặt, trong lòng lo lắng nhỡ đâu một vài phóng viên nhìn thấy cô thì toang.
Phóng viên đứng đông nghịt ở con đường vào bãi đậu xe, bọn họ không tản đi thì chiếc xe không vào bãi đỗ xe được.
Tần Tang gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng bảo vệ của Vân Vụ cũng chạy tới tách đám phóng viên đó ra, chiếc xe thuận lợi chạy vào bãi đỗ.
"Cô Khúc, cô đợi lát nữa rồi hẵng xuống xe là được." Tần Tang nói.
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn theo Thẩm Thính xuống xe trong sự bảo vệ của Tần Tang và Mộc Thần.
Lúc này, trong xe chỉ còn lại cô và tài xế.
Tài xế là người của nhà họ Thẩm.
Khúc Kim Tích từng gặp ông ta vài lần, cô có ấn tượng với người này.
Tài xế cứ vài giây lại nhìn cô một lần, cô muốn không chú ý đến cũng khó.
Khúc Kim Tích biết tài xế đang nghi hoặc điều gì — Thẩm Thính chở cô cùng nhau tới Vân Vụ.
Khi tài xế lại nhìn cô một lần nữa thông qua kính chiếu hậu, Khúc Kim Tích chỉ biết ngẩng đầu, mỉm cười thân thiện.
Tài xế cuống quýt dời mắt đi ngay lập tức, ông ta không dám nhìn thêm nữa.
Khúc Kim Tích nhìn đồng hồ, hai giờ rưỡi.
Cô đang nghĩ có nên xuống xe không thì wechat thông báo, tin nhắn từ Tần Tang: [Cô Khúc, cô có thể lên rồi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!