Chương 25: (Vô Đề)

Dịch: Dương Lam

"Khúc Kim Tích?

"Không ai trả lời. Biến thành người đi đâu rồi? Thẩm Thính nhấc bước định rời khỏi, một tiếng"quạc

"nhỏ xíu bất chợt vang lên trong căn phòng. Chân chững bước, Thẩm Thính quay lưng. Tai anh vốn dĩ khá tinh, mắt rảo một lượt cái chăn họa tiết vịt con trải phẳng lì, chắc chắn tiếng kêu ban nãy vang lên từ hướng cái giường."Quạc.

"Lại một tiếng kêu rầu rầu. Thẩm Thính nheo mắt, đi tới bên giường. Nếu Khúc Kim Tích chui luôn vào trong chăn ngủ mất, có lẽ anh phải bội phục sự can đảm của cô. Song khi xốc chăn lên, anh vẫn không tìm thấy tung tích con vịt con đâu cả. Thẩm Thính chuyển ánh nhìn tới gối đầu, bên dưới cả hai cái gối đều không thấy bóng dáng con vịt nào. Bỗng nghĩ tới một khả năng, một thoáng cảm xúc lướt nhanh qua đáy mắt Thẩm Thính. Anh bước về hai bước, quả quyết xốc ga trải giường lên, cong lưng nhìn xuống dưới gầm giường. Thẩm Thính:"……

"Một con vịt con treo ngược dưới gầm giường, chân trên đầu dưới. Còn về việc cô nàng bị treo ngược bằng cách nào — một cái chân vịt bị buộc bằng một sợi dây mảnh, đầu kia sợi dây nối với một lỗ nhỏ ở khung sắt cuối giường."Quạc." Con vịt con nhìn Thẩm Thính, ứa nước mắt hối hận.

Cô không muốn Thẩm Thính nhìn thấy bộ dạng đần độn cỡ này của mình, ấy thế lại không thể không cầu cứu Thẩm Thính.

Vì chỉ có Thẩm Thính mới có thể cứu cô thoát khỏi cảnh treo ngược giờ này, để cô không đến nỗi bị gió hong thành khô vịt.

Thẩm Thính nín lặng chẵn hơn mười giây, bấy mới cứu con vịt con ra khỏi gầm giường.

Thoáng chạm vào tấm chăn mềm mịn, Khúc Kim Tích đã đổ ra nằm bò, trước là thở một hơi dài trút gánh, ngay sau đó sải người thành hình chữ Đại (), toàn thân trên dưới không còn một chút sức lực nào, não ong lên, thế giới trong mắt đảo điên chồng chéo, gồm cả Thẩm Thính mà lúc này là người khổng lồ đối với cô cũng đã biến thành vô số cái bóng đan chồng, còn đang không ngừng lắc lư.

Treo ngược một đêm, lấy của cô mất nửa cái mạng rồi.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Thẩm Thính cau mày, nửa là nghi hoặc nửa là tò mò.

Nghi hoặc vì tại sao Khúc Kim Tích phải treo ngược mình dưới gầm giường, tò mò là vì khi đã biến thành vịt con, cô đã làm thế nào để treo mình lên được.

Còn treo cái kiểu… nghệ thuật như thế.

Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, Thẩm Thính gian nan hình dung bằng hai chữ nghệ thuật.

Khúc Kim Tích ngước mắt nhìn anh tội nghiệp, quạc một tiếng lực bất tòng tâm.

Bây giờ cô mệt hoa cả mắt, mềm cả người, muốn nôn không nôn được, bứt rứt toàn thân.

Mà cứ cho cô muốn giải thích, lời nói ra Thẩm Thính cũng chẳng thể hiểu.

Từ khi phỏng đoán mức độ thương tổn chính là điều kiện cần để biến về người, tư duy của Khúc Kim Tích trở nên sáng rỡ.

Lúc biến thành tượng gốm, tượng vỡ thì cô biến trở về, nhưng vốn dĩ tượng gốm đã không có sinh mạng.

Vịt con là động vật, cô không dám làm bậy — ban đầu nghĩ là làm như vô tình ngã xuống giường, nhưng vịt thì không có mai cứng như rùa, không chịu được va đập như thế.

Hình dáng con non của loài vịt vốn đã nhỏ yếu, nhỡ may ngã xong trật chân trẹo cổ, hoặc tệ hơn là có bất trắc, chẳng phải cái mạng cỏn con của cô sẽ đi tong?

Việc này thực sự quá rủi ro, cô không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn.

Bởi vậy, cô buộc phải nghĩ ra một cách khác để khiến mình chịu thương tổn, đồng thời sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng.

Nghĩ hoài nghĩ mãi, cô nhìn thấy một sợi dây buông thõng bên góc sô pha, là sợi dây buộc của bưu kiện chuyển phát cô tháo ra vứt đấy.

Thời điểm ấy, Khúc Kim Tích nhớ tới cảnh tượng mình bị Thẩm Thính dùng đũa treo lên khi biến thành tượng gốm, bỗng nảy ra một ý.

Cô phải xuống giường.

Không dám nhảy xuống, may mà mỏ vịt đã phát huy tác dụng.

Ga giường gần như chạm đất, cô cắn chặt ga giường bằng mỏ, chậm rãi trượt dọc ga giường trườn xuống đất, kế đó nhặt dây lên.

Có dây rồi, cần phải thắt nút lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!