Chương 17: (Vô Đề)

Khúc Kim Tích cứ cảm thấy ánh mắt Thẩm Thính nhìn mình giống như muốn diệt khẩu cô luôn vậy. Nhưng anh lại bảo cô lên xe — bấy giờ cô mới để ý có chiếc xe dừng bên vệ đường, Tần Tang cầm lái.

Cô lườm đối phương một cái trách móc:

Đã bảo khi nào gần đến sẽ gọi cho cô cơ mà?

Bức tượng bị Thẩm Thính cầm chặt trong tay, cho vàng Khúc Kim Tích cũng không dám đòi lại. Cứ thế cô nhìn Thẩm Thính lên xe, cúi đầu luôn tay đảo nghịch bức tượng chibi hình mình, chẳng biết đang nhìn cái gì.

Nghĩ một hồi, Khúc Kim Tích nói: "Làm đẹp phết nhỉ."

"Đẹp chỗ nào?" Không ngờ Thẩm Thính lại hỏi vậy.

"……" Khúc Kim Tích vắt kiệt não nghĩ được lời giải thích khô khốc, "Đâu cũng đẹp hết.

"Thẩm Thính không phản ứng gì lại lời cô. Khúc Kim Tích chỉ đành im thít ngậm miệng. Thẩm Thính lia mắt, nhìn rõ hành động của cô — cô đang bối rối vặn xoắn góc áo mình."Ông gọi điện cho tôi, bảo tôi gọi em về ở cùng."

"Hả?

"Anh nhìn thấy cặp mắt sáng rỡ của cô phút chốc mở to tròn trịa, hệt loài động vật nhỏ bé bị giật mình nào đó. Cô nói ngay,"Việc này tôi thật sự không biết, tôi chưa từng nói với ông vậy!

"Quả thực cô muốn nhờ Thẩm Thính làm người giám hộ cho mình. Anh là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng cô cũng biết bảo Thẩm Thính làm người giám hộ cho mình là việc không thể — trừ phi mặt trời mọc từ đằng tây. Thẩm Thính nhìn thẳng vào cô, những lời bác sĩ Hứa đã nói đúng lúc bật ra trong não:"Xét trên những chi tiết anh cung cấp, quả thực có khả năng là hai nhân cách. Nhưng không thể chắc chắn hoàn toàn, nếu có thể, anh hãy dẫn người đó tới đây. Sau khi trao đổi trực tiếp, phán đoán của tôi sẽ chuẩn xác hơn.

"…… Dẫn người tới là việc không thể. Thẩm Thính ừ một tiếng, hỏi:"Em thấy thế nào?"

Khúc Kim Tích: "?

"Có phải cô có thể hiểu câu này có nghĩa là Thẩm Thính đồng ý cho cô vào ở chung nhà? Nếu đúng là vậy, hình như có chỗ nào sai sai. Có phải Thẩm Thính đối xử với cô tốt quá rồi không? Chẳng lẽ anh ta cũng là dân xuyên đồng đạo? Trong lúc cõi lòng ngổn ngang suy đoán, chợt nghe Thẩm Thính lại nói:"Vấn đề này mà cần phải suy xét lâu vậy?"

"Không phải."

Khúc Kim Tích không lưỡng lự nữa, "Tất nhiên tôi muốn chuyển vào căn hộ của anh, được ở cùng một mái nhà với anh chính là vinh hạnh của tôi, chỉ vì lo sẽ làm phiền anh thôi."

Nhận ra thái độ e dè trong lời cô, Thẩm Thính im lặng một thoáng, nhẹ giọng bảo: "Nếu em có thể tìm được nguyên nhân biến hình, vậy đã không có mối phiền này."

Khúc Kim Tích: "……"

Cô quyết định làm như không nghe thấy lời này.

Cô cảm thấy Thẩm Thính đúng là tên đàn ông miệng một đằng dạ một nẻo.

Anh ta nghe theo yêu cầu của cụ Thẩm, đồng ý cho cô dọn về nhà mình, chắc chắn là đã suy xét đến tình trạng biến hình không ổn định của cô. Điều này có nghĩa từ giờ trở đi, Thẩm Thính sẽ là người giám hộ của cô rồi.

Nếu vậy, có phải cô nên đối xử tốt với người giám hộ này một chút? Nhỡ ngày nào mình đột ngột biến hình, anh ta sẽ xem xét cô đã đối tốt với anh ta mà không ức hiếp cô khi ấy đang nhỏ yếu bất lực.

Bước đầu tiên —

Khúc Kim Tích nhìn Thẩm Thính chibi, để tỏ lòng thành, có lẽ cô nên lau sạch hai cọng râu vểnh trên miệng bức tượng này đi.

"Chiều có việc gì không?

"Giọng nói trầm trầm cắt ngang kế hoạch của cô. Khúc Kim Tích ngậm miệng lắc đầu. Hiện cô đang vô công rỗi nghề, thứ có nhiều nhất chính là thời gian rảnh. Sau đó cô nhìn thấy Thẩm Thính lấy điện thoại ra, một lát sau, wechat của cô reo lên. Thẩm Thính ngước mắt, đối diện đôi mắt đen nhánh của Khúc Kim Tích đang nhìn mình không chớp, đồng tử gợn nhẹ, nói:"Coi điện thoại."

"À, ờ." Khúc Kim Tích quýnh quáng lục điện thoại mình ra — cô tưởng là tin nhắn wechat của ai khác. Đây là xe Thẩm Thính, người ta có thể lướt điện thoại trước mặt cô, còn cô, nếu làm vậy thì thật là thất lễ quá.

Hóa ra là tin nhắn Thẩm Thính gửi.

Là một liên kết. Cô bấm vào xem, xem xong thì ngớ hết cả người.

— Thế mà là thư mời điện tử tới buổi tiệc của Đằng Huy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!