Chương 137: Trình Thực Tế Phát Cẩu Lương Cuối

Thẩm Thính bán được quýt trong thời gian ngắn như thế bằng cách nào, chuyện này Khúc Kim Tích gặng

hỏi mãi anh cũng không trả lời, hỏi nhiều quá liền nói một câu:

"Nhiều người làm chứng cho anh như thế, là do anh dựa vào bản lĩnh mà thắng, chịu thua đi bà chủ Thẩm."

Khúc Kim Tích: ".

"Cô chịu rồi. Thẩm Thính đã không muốn nói thì dù có làm thế nào cũng moi ra được từ miệng anh, Khúc Kim Tích liền không hỏi nữa, nhận thua."Anh muốn làm gì em?

"Cô đè xuống lửa giận trong lòng, sảng khoái hỏi – Cô nghi ngờ người nào đó lợi dụng chức quyền là ông chủ mua chuộc nhân viên công tác cố ý ăn gian."Không vội, nợ trước đã.

"Thẩm Thính chậm rãi nói, dường như không thấy dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của vợ. Mặc dù đình viện rất sạch sẽ, nhưng Khúc Kim Tích vì thể hiện mình thua rồi vẫn rộng lượng, vẫn buộc tạp dề chuẩn bị tổng vệ sinh. Sau đó cô thừa cơ hội quét dọn đình viện để tìm A Hương ở tổ sản xuất – Hôm nay Thẩm Thính quay ở bên kia, A Hương cũng ở đó nên chắc chắn cô ấy biết toàn bộ quá trình. Nhưng không ngờ tới, ngay cả A Hương cũng không biết. Khúc Kim Tích không tin, cô kéo A Hương đi tới nơi không có máy quay:"Có phải anh ấy uy hiếp không

cho các cô nói hay không?

Cô cứ nói thầm

cho tôi đi.

"A Hương khó xử. Nhắc tới cũng đúng, chuyện này cô ấy quả thật biết chân tướng, hơn nữa còn tham gia vào. Nhưng mà cô ấy nói cho Khúc Kim Tích biết, không phải tổng giám đốc Thẩm sẽ lập tức biết là cô ấy nói hay sao? Bổ não ra hình ảnh mình cầm va li cút xéo, A Hương rùng mình một cái, đáng thương nhìn Khúc Kim Tích:"Tôi thật sự không biết mà.

"Mắt Khúc Kim Tích sáng lên, mặc dù A Hương không nói thật, nhưng nhìn dáng vẻ cô đã có thể xác định rằng Thẩm Thính"ăn gian

". Lại cẩn thận nghĩ một chút, bóng đèn trên đầu Khúc Kim Tích sáng lên:"Tôi biết rồi."

A Hương: "...

"Cô ấy chưa nói gì mà!!! Khúc Kim Tích ném dụng cụ dọn vệ sinh xuống, cười đi đến gần người nào đó đang dùng máy hút bụi trong phòng nào đó:"Em biết rồi."

Thẩm Thính tắt máy hút bụi, nửa dựa trên tường, chẳng hoảng hốt chút nào: "Em biết cái gì?"

"Em không nói cho anh biết." Khúc Kim Tích đi vòng quanh anh, trên mặt lộ ra vẻ

"Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay em".

Thẩm Thính nhìn cô một cái, lại mở máy hút bụi lên tiếp tục quét dọn vệ sinh.

"..."

"Anh ăn gian! Anh lấy tiền đưa cho ông chú kia trước thời hạn, để ong ấy không cần đưa tiền cũng có thể sở hữu một sọt quất. Như thế vốn không phải ông chú mua, là tự anh mua, cho nên anh thua rồi, không phải em." Hai tay cô khoanh trước người: "Anh Thẩm à, nhận thua đi."

Thẩm Thính mỉm cười nhìn cô: "Chứng cứ đâu?" Khúc Kim Tích: "..."

"Không có chứng cứ chính là vu oan.

"Thẩm Thính lắc đầu một cái, sau đó vẻ mặt khẽ biến đổi, chậm rãi nói:"Bà chủ Thẩm, xin hỏi em liên tục bôi đen anh trong chương trình, là do có chỗ nào anh làm

không tốt chọc em tức giận hay gì?

"Thật ra anh không có quá nhiều biểu cảm và hành động, chỉ là những biểu cảm và giọng nói nhỏ xíu, trong lời nói pha chút tủi thân như Khúc Kim Tích đang bắt nạt anh mà thôi."...

"So kỹ năng diễn xuất phải không? Ai sợ ai kia chứ! Vành mắt Khúc Kim Tích đỏ lên... Tổ sản xuất khó hiểu nhìn khung hình:"Mọi người mau đến xem, có phải thầy Thẩm gây gổ với cô Khúc

hay không, cô Khúc khóc rồi kìa." "Chuyện này...

"Mọi người trố mắt nhìn nhau. Ông chủ và bà chủ hư hư thực thực cãi nhau trong chương trình, bọn họ có nên xen vào hay là không?"Chờ đã...! Hình như hòa thuận rồi..."

Đạo diễn Phân vuốt vuốt mấy cọng tóc không còn lại bao nhiêu trên đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!