Chương 48: Sống chung

Sau hai ngày lưu lại thôn Mã Điền, đoàn người của Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ lên đường quay trở lại Bắc Thành.

Lần trở về này không quá vội vàng nên Khuất Tĩnh Văn cũng đi theo lịch trình của Kỳ Mặc Vũ, đi xe chuyên dụng đến Nam Thành sau đó ngồi máy bay thương mại trở về.

Sau bốn tiếng cất cánh, máy bay cuối cùng cũng dừng lại ở sân bay quốc tế Bắc Thành. Tô Giai Nghê được Cao Lỗi đến đón, Hồ Nhã Hinh cũng bắt taxi trở về nhà. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ cũng tiện tay ngoắc một chiếc.

Khác với chuyến đi chỉ toàn ở đó đấu khẩu với Hồ Nhã Hinh, lần này Kỳ Mặc Vũ đã có thể thong thả tựa đầu trên bả vai Khuất Tĩnh Văn mà ngắm nhìn phong cảnh.

"Thật giống như một giấc mơ a. Không ngờ chuyến đi này lại có thể mang về một món quà lớn như vậy."

Khuất Tĩnh Văn sủng nịch nhìn nàng: "Lẽ ra còn phải đến sớm hơn.

"Mao Khởi Tuyết đúng thời hạn một tháng đã có được trong tay bằng chứng, nhưng sau đó vì một chút rắc rối, Khuất Tĩnh Văn chỉ đành án binh bất động chờ đợi. Vẫn may là còn kịp. Kỳ Mặc Vũ cũng không để ý. Đến sớm cũng được, muộn cũng chẳng sao, chỉ cần đúng lúc là được. Nàng mệt mỏi ngã lên đùi Khuất Tĩnh Văn, khép hờ đôi mắt. Không gian trên taxi có hơi chật chội khiến chân nàng co thành một đoàn nhưng đổi lại có một chỗ gối đầu vô cùng êm ái."Khi nào đến thì gọi em, em muốn ngủ một lát."

Khuất Tĩnh Văn chỉ biết lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng cởi ra áo khoác, vì nàng mà sưởi ấm.

Khoảng cách từ sân bay đến khu Thiên Nhai cũng không xa nhưng do đây là giờ cao điểm nên tốc độ di chuyển có hơi chậm chạp vả lại còn có phần rung lắc do phanh xe liên tục. Khuất Tĩnh Văn giữ thẳng cơ thể, cố gắng không để cho sự xê dịch bên ngoài ảnh hưởng đến nàng.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng còi xe ngăn cách sau cửa kính. Cô thỉnh thoảng cúi người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang yên giấc, ngón tay theo đường nét của chân mày mà phác họa, đáy mắt cũng theo đó lấp lánh dịu dàng.

Người đang ngủ bỗng dưng động đậy, ôm lấy bàn tay của cô không cho động đậy: "Ngoan, để em ngủ.

"Câu nói trong mơ màng này đem trái tim của Khuất Tĩnh Văn gõ nhẹ một cái, tạo thành từng đợt sóng dâng. Cô khẽ mở miệng:"Được."

Sau gần một tiếng di chuyển, taxi cuối cùng cũng dừng trước tiểu khu Thiên Nhai. Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Khuất Tĩnh Văn lại không nỡ đánh thức nàng, thế là đành hướng tài xế nhờ giúp đỡ.

"Ở lại mấy phút cứ nhân lên mấy lần.

"Tài xế đang có hơi vội vã nhưng nghe được câu nói này liền vui vẻ gật đầu. Có lẽ hôm nay là ngày tốt nên ra đường gặp được quý nhân, chỉ cần ngồi yên một chỗ đã kiếm được gấp mấy lần. Hắn còn thầm cầu nguyện cho Kỳ Mặc Vũ ngủ lâu thêm một chút. Chỉ là một lát sau Kỳ Mặc Vũ liền tỉnh dậy. Dù cho bản thân có mệt mỏi đến mấy, gối đầu có êm đến đâu thì mùi của taxi cũng khiến cho nàng khó lòng ngủ yên được. Mở mắt ra liền thấy Khuất Tĩnh Văn đối diện mỉm cười, nàng cũng không keo kiệt mà ngồi dậy đặt ngay một nụ hôn vào má."Tới nơi rồi, lên trên thôi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, mở cửa xuống xe, sau đó lại thấy Khuất Tĩnh Văn cũng xuống cùng. Nàng còn tưởng Khuất Tĩnh Văn đưa nàng đến đây sẽ trở về Lãm Thúy cơ.

"Đường đang kẹt xe, muốn lên trên ngồi nhờ một chút."

1

Khuất Tĩnh Văn đưa ra một lý do hợp lý.

Kỳ Mặc Vũ cũng không muốn vạch trần cô, cô muốn ở lại liền ở lại, bao lâu cũng được.

Khuất Tĩnh Văn theo Kỳ Mặc Vũ đi vào thang máy, giúp nàng khuân hết thảy hành lý. Ngoài đường thì kẹt xe nhưng thang máy thì có hơi trống trải, có lẽ giờ này mọi người đều đã đi làm. Kỳ Mặc Vũ nhìn ngó xung quanh, bỗng dưng có gì đó không nói thành lời.

Không gian này thật đúng là khiến người ta có hơi ngượng ngùng dù Khuất Tĩnh Văn cũng chẳng làm gì nàng. Chỉ là tưởng tượng đến cảnh hai người sau này trong thang máy làm chút gì đó, quả thực kích thích. Nàng càng nghĩ lỗ tai càng nhanh chóng đỏ lên.

Bước ra khỏi thang máy, Khuất Tĩnh Văn chú ý đến gương mặt nàng, quan tâm hỏi: "Nóng sao?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, nhanh chóng tiến về phía cửa quét vân tay đi vào nhà.

Chỗ này có thể vừa dùng thẻ vừa dùng vân tay. Lần trước đưa tấm thẻ kia cho Khuất Tĩnh Văn là nàng có ý đồ. Lần này đã xác định quan hệ, Kỳ Mặc Vũ nghĩ lát nữa sẽ giúp Khuất Tĩnh Văn cũng lưu lại để tiện ra vào.

Khuất Tĩnh Văn vừa vào nhà liền tinh ý phát hiện bày trí chỗ này so với lần trước cô đến đây có chút khác biệt. Quan trọng hơn nữa, những thứ xuất hiện ở đây đều là một đôi.

Cô đi đến thay vào đôi dép màu xanh, nhìn qua của Kỳ Mặc Vũ là màu hồng, âm thầm mỉm cười.

Khuất Tĩnh Văn đặt vali xuống, từ phía sau vươn người ôm lấy Kỳ Mặc Vũ vào lòng: "Chuẩn bị khi nào?"

Kỳ Mặc Vũ không kịp phản ứng liền ngã vào cái ôm ấm áp, sau đó mới nhận ra Khuất Tĩnh Văn là đang hỏi gì. Nàng dựa người vào lòng ngực của cô: "Ba tháng qua liền chuẩn bị."

Khuất Tĩnh Văn đặt cằm lên vai nàng: "Tin tưởng tôi như vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!