Chương 46: Tim tôi vốn đã có chủ

Hôm nay không có trăng nhưng cảnh đêm vẫn có ngàn vì sao thắp sáng. Khuất Tĩnh Văn yên lặng đi phía sau Kỳ Mặc Vũ, lắng nghe mùi hương hoa cỏ cùng vài âm thanh của ếch nhái.

Bỗng Kỳ Mặc Vũ dừng bước, Khuất Tĩnh Văn không chú ý liền trực tiếp chạm vào tấm lưng nàng. Mùi hương quen thuộc từ đầu tóc len lỏi vào khoang mũi. Lần trước khi giúp nàng sấy tóc cô đã từng tham luyến không nỡ tách rời. Đó là hương vị của mùa xuân, của hương hoa đào tươi mới và tràn trề nhựa sống.

Kỳ Mặc Vũ xoay người, đối diện với ánh mắt say mê của Khuất Tĩnh Văn, trong lòng sinh ra ấm áp.

Lúc nãy hai người đều nếm qua ít rượu, tuy không đủ say nhưng cũng không khỏi lâng lâng. Giống như muốn sinh ra ảo giác.

Khuất Tĩnh Văn chủ động nắm lấy tay Kỳ Mặc Vũ, dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay của nàng: "Hết giận sao?

"2 Kỳ Mặc Vũ tỏ ra kiêu ngạo, nàng đã cố gồng cả một buổi chiều, không thể chỉ trong phút chốc mà buông xuống diễn xuất được. Nàng vốn hiểu rõ Khuất Tĩnh Văn, nếu không nắm chắc đáp án trong tay, cô sẽ không chủ động tìm đến nàng, còn vì nàng mà làm ra hết thảy."Còn chưa đâu.

Chị đừng có mà nắm tay lung tung.

"Tuy nói là nói như vậy nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn để Khuất Tĩnh Văn giữ lấy tay mình. Khuất Tĩnh Văn cũng không muốn vạch trần, chỉ ôn nhu hướng nàng đem hết thảy sự tình ba tháng qua kể ra một lượt. Kỳ Mặc Vũ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhướng mày thích thú. Nàng không ngờ chỉ một cuộc hôn nhân bình thường bên trong lại ẩn chứa nhiều mưu kế như vậy. Khi biết rõ sự tình liền đối với Khuất Tĩnh Văn có nhiều hơn mấy phần thương cảm cùng nể phục."Đúng là đứng trước lợi danh, con người đều không từ thủ đoạn.

"Kỳ Mặc Vũ cảm thán. Khuất Tĩnh Văn cũng không tiếp tục chủ đề, chỉ hướng ánh mắt chăm chú nhìn nàng."Lúc nãy vẫn chưa tặng cho em quà sinh nhật."

Cô dừng một lát lại nói tiếp.

"Tôi nghĩ đem bản thân tặng cho em. Em có đồng ý nhận lấy không?

"3 Lời tỏ tình này cũng quá mức thành khẩn, làm sao Kỳ Mặc Vũ có thể không xiêu lòng. Chỉ là nàng vẫn tinh nghịch trêu đùa Khuất Tĩnh Văn một chút."Khuất lão sư, vậy ra hiện tại chị độc thân rồi sao?"

Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Không có, tim tôi vốn đã có chủ. Chủ nhân của nó tên là Kỳ Mặc Vũ.

"Kỳ Mặc Vũ thật chưa từng nghĩ tới cái miệng này của Khuất Tĩnh Văn lại khác xa so với dáng vẻ bên ngoài như vậy. Mỗi lần nói chuyện toàn là lời ngon tiếng ngọt, dỗ nàng đến không còn một chút ý thức phản kháng. Nàng đưa tay chạm vào gò má của cô, kéo gần khoảng cách:"Khuất lão sư, lần trước em đã nói đợi đến khi chị sẵn sàng, em sẽ nói cho chị nghe một bí mật.

Còn nhớ không?"

Khuất Tĩnh Văn đem hai cánh tay vòng lấy eo của nàng, gật đầu hồi đáp.

"Nhớ rõ."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy cằm Khuất Tĩnh Văn, dâng lên môi đỏ.

Khuất Tĩnh Văn vì hành động này của nàng mà ban đầu có hơi sửng sốt nhưng sau đó rất nhanh đáp lại, nhắm mắt thưởng thức mùi vị mà cô thầm thương nhớ bấy lâu.

Hai cánh môi vốn vì khí trời mà lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào nhau lại sinh ra một cỗ nhiệt ý, ấm áp lan tỏa đến từng tế bào.

Đây được xem là nụ hôn chân chính đầu tiên của hai người, cũng là lần đầu tiên cảm thụ cảm giác yêu đương nên không tránh khỏi vụng về.

Hai người chỉ thay phiên ngậm lấy phiến môi của nhau, cũng không biết làm sao để giải tỏa những cảm xúc chất chứa trong lòng. Cho đến khi Kỳ Mặc Vũ vô tình hé mở răng môi, Khuất Tĩnh Văn mới bị cuốn vào. Cả hai giống như khám phá ra thế giới mới, càng thăm dò càng thích thú.

Hai người hôn nhau đến say mê, cho đến khi cả hai vì thiếu dưỡng khí mà không trụ được mới lưu luyến tách ra.

Ở giữa răng môi kéo ra một tia chỉ bạc, Khuất Tĩnh Văn nhìn phiến môi có hơi sưng đỏ của Kỳ Mặc Vũ mà nuốt một ngụm nước bọt. Trái tim cô vẫn đang rung lên từng hồi, có cảm giác máu nóng đang lưu chuyển trong toàn cơ thể. Đây là cảm giác ngọt ngào mà người ta vẫn thường hay nhắc đến.

Khuất Tĩnh Văn nếm được một lần liền muốn đến lần hai.

Chỉ là Kỳ Mặc Vũ đã dùng ngón trỏ ngăn lại động tác, siết chặt ôm ấp, ghé vào tai Khuất Tĩnh Văn thì thầm: "Khuất lão sư, bí mật này chị thấy thế nào?"

Khuất Tĩnh Văn cũng học theo nàng, kề sát lỗ tai mà đưa ra đáp án: "Rất ngọt ngào.

"Trêu chọc người khác cũng là nàng, cuối cùng không chịu được cũng là nàng. Lỗ tai Kỳ Mặc Vũ nhanh chóng đỏ lên trông thấy, các giác quan gần như theo lời nói của Khuất Tĩnh Văn mà bùng cháy. Nàng chủ động kéo ra ôm ấp, trịnh trọng nhìn vào đôi mắt của Khuất Tĩnh Văn, bày tỏ lòng mình:"Tĩnh Văn, em thích chị."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Tôi cũng vậy."

Ngăn cách cuối cùng cũng đã bị gỡ bỏ, Kỳ Mặc Vũ hạnh phúc đón lấy trong tay người mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt mấy năm trời. Vốn tưởng rằng giữa họ là nghìn trùng sóng bể nhưng thật ra cuối cùng chỉ cách nhau bởi một bước chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!