Chương 38: Tôi sợ em đi lạc

Buổi sáng Kỳ Mặc Vũ tỉnh dậy cùng với mùi trầm hương quấn quanh đầu mũi. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ tìm đến vị trí của nàng nhưng Khuất Tĩnh Văn đã nhanh hơn một bước nghiêng người giúp nàng che đi.

Kỳ Mặc Vũ đưa tay dụi dụi mắt, mơ màng nhớ ra chuyện đêm qua.

Sau khi cùng Khuất Tĩnh Văn tách ra trên sô pha, Kỳ Mặc Vũ vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thu dọn lại phòng mình.

Đêm cũng đã khuya, phòng ngủ cho khách thì không dùng được. Kỳ Mặc Vũ đành dằn xuống xúc cảm trong lòng mà để Khuất Tĩnh Văn vào ngủ cùng. Thật ra nàng rất muốn ngủ cùng cô, chỉ là trong khoảnh khắc nào đó vẫn còn e ngại. Vừa muốn tiến lên lại không dám tiến lên.

Khuất Tĩnh Văn từ Khuất gia về liền đi thẳng đến chỗ Kỳ Mặc Vũ, cũng không có chuẩn bị quần áo. Cho nên bộ đồ mà Khuất Tĩnh Văn đang mặc bây giờ chính là của nàng.

"Tĩnh Văn, chào buổi sáng.

"Kỳ Mặc Vũ sau khi tỉnh táo liền mỉm cười nhìn cô, nụ cười so với ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn gấp nhiều lần. Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng, giờ phút này cô rất muốn có một nụ hôn thay lời chào nhưng hiện tại thân phận của hai người chưa cho phép. Thế là Khuất Tĩnh Văn duỗi tay chạm vào mái tóc nàng, đáp lời."Chào buổi sáng.

"Ngày cuối cùng của tuổi 28 và ngày đầu tiên khi bước sang 29 đều là Kỳ Mặc Vũ ở bên cô. Có một cảm xúc hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt:"Em... đi chuẩn bị đồ ăn sáng."

Nàng nói xong lập tức phóng xuống giường, cũng không nhìn lấy Khuất Tĩnh Văn một cái. Khuất Tĩnh Văn ở trên giường nhìn nàng vội vàng cũng bất lực, cho đến khi nghe tiếng ầm vang lên. Kỳ Mặc Vũ mắt nhắm mắt mở đập đầu vào cửa, vừa liên tục xoa xoa cái trán vừa cười cười bước ra ngoài.

Khuất Tĩnh Văn ở trên giường mỉm cười lắc đầu, trong ánh mắt là muôn vạn cưng chiều cùng sóng nước dịu dàng đang lưu chuyển cho đến khi âm báo tin nhắn vang lên. Khuất Tĩnh Văn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Cô trực tiếp bỏ qua tin nhắn, nhấc điện thoại lên: "Khởi Tuyết, giúp tôi một chuyện."

...

Kỳ Mặc Vũ bên ngoài đang đánh nhau với nhà bếp để làm bữa ăn sáng cho Khuất Tĩnh Văn. Chỗ này của nàng chỉ có mì gói và trứng nên chỉ có thể làm món mì đơn giản.

1

Khuất Tĩnh Văn đánh răng rửa mặt xong cũng theo ra tới, vừa nhìn thấy nàng nội tâm cô liền vui vẻ hơn đôi chút.

Cô tựa vào khung cửa, say sưa ngắm nhìn thiếu nữ đang vì mình mà bận rộn. Thì ra đây chính là cảm giác rung động mà hai mươi mấy năm qua cô vẫn chưa một lần được trải nghiệm qua. Thì ra cái cảm giác này lại khiến cô chìm đắm không muốn bước ra, còn hơn cả những lúc chơi đùa cùng con chữ.

Kỳ Mặc Vũ vật lộn một hồi cũng nấu xong hai tô mì nóng hổi. Nàng bưng mì lên bàn thì cũng vừa lúc bắt gặp Khuất Tĩnh Văn đang đứng ở đằng sau.

Kỳ Mặc Vũ đặt mì xuống, hai bàn tay nắm lấy vành tai để giảm đi cảm giác nóng phát ra.

"Tĩnh Văn.

"Khuất Tĩnh Văn cũng dời bước đi lại, nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay nàng, vì nàng mà thổi thổi. 1"Đã hết nóng chưa?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, cảm giác nóng trên bàn tay đã hết nhưng cảm giác nóng trong lòng lại bắt đầu gia tăng. Thế nhưng nàng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.

"Em không sao, ăn sáng trước đã, nếu không mì sẽ nở hết.

"Khuất Tĩnh Văn nghe vậy mới buông tay Kỳ Mặc Vũ ra, kéo ghế ngồi xuống rồi thưởng thức hương vị do chính tay nàng nấu. Tuy đây là món ăn đơn giản và quen thuộc, nhưng đối với Khuất Tĩnh Văn thì đúng là có phần đặc biệt. Đây là lần đầu tiên cô ăn mì kiểu này."Em rất ít xuống bếp, chỉ có thể nấu những món thế này.

"Kỳ Mặc Vũ giải thích cho sự vụng về của mình đồng thời cũng nghiêm túc chờ đợi lời nhận xét của Khuất Tĩnh Văn. Khuất Tĩnh Văn ngẩng đầu:"Rất ngon.

Đây là tô mì ngon nhất tôi từng ăn."

Cô vừa nói vừa tiếp tục ăn hết phần mì còn lại, giống như muốn chứng minh bản thân không phải chỉ khen lấy lệ.

"Vậy thì được rồi."

Nhận được sự công nhận, Kỳ Mặc Vũ lúc này mới thực sự nghiêm túc ăn mì. Trong nội tâm cũng thập phần vui vẻ.

"Khi nào thì em về Vĩnh Thành?"

Năm nào sinh nhật Khuất Tĩnh Văn cũng là cận Tết, thời gian này mọi lớp học ở Hoa Đại cũng đã kết thúc. Lẽ ra Kỳ Mặc Vũ đã có thể trở về, nhưng nàng chính là vì Khuất Tĩnh Văn mà ở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!