Chương 37: Lãng mạn của sự xót xa

Hôm nay là sinh nhật Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ đặc biệt dậy rất sớm dù chỉ vừa chợp mắt được đôi ba tiếng.

Tối qua nàng đã canh đúng 0:00 nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô. Cứ nghĩ người kia sớm đã đi ngủ, nào ngờ Khuất Tĩnh Văn lại nhanh chóng trả lời khiến nàng vui vẻ không thôi.

Chính vì như thế nên tới tận gần sáng Kỳ Mặc Vũ mới đi ngủ.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh kem. Kỳ Mặc Vũ biết rõ Khuất Tĩnh Văn không thích ăn ngọt mà bánh kem bên ngoài chắc chắn sẽ có rất nhiều đường, lại kém đi một phần ý nghĩa. Thời gian qua nàng rảnh rỗi đều lên mạng tìm kiếm công thức mà học lỏm, lý thuyết rất vững nhưng việc thực hành thì phải đợi xem hôm nay như thế nào đã.

Khi Kỳ Mặc Vũ đang loay hoay trong bếp thì tiếng chuông cửa vang lên, không ai khác ngoài người bạn tốt Hồ Nhã Hinh của nàng. Kỳ Mặc Vũ đã nhờ cô đến phụ giúp một tay, sợ một mình mình không thể nào làm xuể.

Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng than thở của Hồ Nhã Hinh, Kỳ Mặc Vũ cũng không quá bất ngờ.

"Tiểu tổ tông à, cậu nói xem đây là chuyện yêu đương của cậu, tại sao mình phải khổ thế này?"

Hồ Nhã Hinh bình thường không đi học đều rất thích ngủ nướng, nhưng hôm nay vì hạnh phúc của bạn mình mà phải chạy đến đây. Tất nhiên phải càm ràm một chút.

Kỳ Mặc Vũ nắm tay cô kéo vào trong: "Được rồi, cậu giúp mình hôm nay, sau này cần gì mình đều đáp ứng."

Hai con mắt Hồ Nhã Hinh lập tức sáng rực: "Là cậu nói đó nha. Không được nuốt lời."

Kỳ Mặc Vũ bĩu môi, phóng lao thì phải theo lao, nàng làm dấu ok rồi dắt theo Hồ Nhã Hinh vào bếp.

"Mình định làm bánh kem, cậu xem giúp mình một tay. Chờ làm xong chúng ta sẽ cùng nhau trang trí."

Hồ Nhã Hinh dùng thái độ hoài nghi nhân sinh đánh giá: "Đoán chừng cậu làm xong trời cũng đã tối. Trưa nay chúng ta ăn gì?"

Làm gì thì làm, vẫn phải quan tâm cái bụng trước đã.

Kỳ Mặc Vũ lấy trong tủ ra hai gói mì đưa đến trước mặt Hồ Nhã Hinh: "Ăn cái này."

"Không phải đó chứ, cậu định cho mình ăn mì gói? Không được, mình muốn ăn pizza, đây xem như là điều kiện đầu tiên."

Kỳ Mặc Vũ trả lời: "Vậy cậu đặt đi, mình trả tiền."

Không biết hôm nay Hồ Nhã Hinh đến để giúp sức hay là mang thêm phiền phức. Chưa làm được gì liền chỉ nghĩ đến ăn uống.

Kỳ Mặc Vũ trước tiên làm theo công thức trên mạng, tay chân luống ca luống cuống. Hồ Nhã Hinh đứng ở một bên xem, liên tục trêu chọc.

"Cậu có làm được không đó? Hay là đặt một cái về còn nhanh hơn. Mình biết một tiệm rất ngon."

Kỳ Mặc Vũ vừa đánh trứng vừa trả lời cô: "Nói cậu cũng không hiểu."

Hồ Nhã Hinh khoanh hai tay trước ngực: "Mình quên hỏi cậu đã nói với Khuất lão sư chưa? Lỡ như cậu chuẩn bị xong xuôi người ta không đến thì sao?"

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Lão sư nhất định sẽ đến. Mình đã nói từ sớm rồi. Cậu không cần lo bò trắng răng nữa. Lo phụ mình đi."

Khuất Tĩnh Văn từng nói với nàng mỗi năm sinh nhật đều đến cô nhi viện, nàng cũng suy nghĩ đắn đo không biết có nên làm buổi tiệc này hay không. Cuối cùng thì Khuất Tĩnh Văn nói rằng cuối tuần mới đến đó, hôm nay chỉ mới giữa tuần.

Tối qua lúc nhắn tin cho Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ đã đem kế hoạch ngày hôm nay nói với cô. Khuất Tĩnh Văn liền nhắn lại một chữ: Được.

Có được lời hứa này, Kỳ Mặc Vũ liền không cần phải lo lắng.

Nàng vật lộn trong nhà bếp suốt một ngày, cuối cùng làm hỏng trên dưới năm cái bánh, vỡ tổng cộng 7 cái tô, còn có rất nhiều vật dụng rơi rớt dưới sàn nhà.

Hồ Nhã Hinh chỉ biết than trời, tại sao cô lại đi tin tưởng khả năng nấu nướng của Kỳ Mặc Vũ chứ.

Rất may cuối cùng vẫn thành công làm ra một cái bánh kem, tuy không đẹp mắt nhưng ít nhất có thể ăn được.

Nhưng mà làm một cái bánh liền mất cả ngày, nàng còn phải dành thời gian để trang trí căn phòng, cuối cùng đành đưa ra quyết định đặt thức ăn từ nhà hàng về hâm nóng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!