Chương 2: Tồn tại một bóng hình

Kỳ Mặc Vũ mang theo mùi trầm hương còn vương vấn nơi đầu mũi trở về lớp học. Vẫn còn nửa buổi nữa mới kết thúc nhưng hồn nàng sớm đã cùng nữ nhân kia chạy đến phương nào rồi.

Hồ Nhã Hinh thấy Kỳ Mặc Vũ trở về liền không giấu nỗi tò mò, cô kéo tay Kỳ Mặc Vũ sau đó nhỏ giọng vào tai nàng: "Cậu chạy đi đâu thế?"

Kỳ Mặc Vũ lúc này mới hoàn hồn, nàng không nghe rõ Hồ Nhã Hinh nói gì liền hỏi lại: "Xin lỗi mình không chú ý, cậu vừa nói gì?"

Hồ Nhã Hinh nghe thế liền khoanh tay trước mặt rồi dùng đôi mắt đánh giá mà nhìn Kỳ Mặc Vũ.

"Chậc chậc."

Kỳ Mặc Vũ bị thái độ của Hồ Nhã Hinh làm cho chột dạ, mặc dù nàng cũng chẳng làm gì sai.

Vừa lúc này giáo viên bước vào phá vỡ bầu không khí lúng túng. Kỳ Mặc Vũ cũng quăng chuyện kia sau đầu, tiếp tục đóng vai đứa con ngoan trò giỏi. Nhưng nàng biết rõ hôm nay trở về Thái Vịnh Nghi chắc chắn sẽ không để hai lỗ tai nàng được yên.

Một buổi học cũng xem là trôi qua yên ổn.

Kỳ Mặc Vũ lúc này mới nhớ đến Tô Giai Nghê, liền quay sang hỏi Hồ Nhã Hinh: "Người ban nãy, cậu ấy sao rồi?"

Hồ Nhã Hinh đang thu dọn cặp sách, nghe Kỳ Mặc Vũ hỏi mới ngẩng đầu: "Ý cậu là Giai Nghê?"

Kỳ Mặc Vũ không rõ tên họ người kia, nghe Hồ Nhã Hinh nói vậy không khỏi dừng một chút rồi mới gật đầu.

"Không sao, chỉ trầy xước một chút, nhưng coi bộ tâm lý sẽ sinh ra chút sợ hãi."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong gật đầu, đeo balo lên vai rồi cùng Hồ Nhã Hinh rời khỏi lớp học.

"Sao trước giờ mình chưa bao giờ thấy cậu ấy?"

Hồ Nhã Hinh vừa đi vừa nghiêng đầu nói với Kỳ Mặc Vũ: "Là lớp tuyển chọn, ở cuối hành lang, đương nhiên là không có cơ hội chạm mặt.

"Kỳ Mặc Vũ gật đầu, không nói gì thêm. Vừa lúc này, một đám học sinh đi phía sau hai người bắt đầu ồn ào. Kỳ Mặc Vũ cảm thấy đau đầu, định kéo Hồ Nhã Hinh về nhanh, nhưng câu nói của một nữ sinh đã khiến nàng dừng lại."Nghe nói hôm nay cháu gái của Hiệu trưởng ghé qua."

Một nữ sinh khác chen vào: "Là ai, sao tôi không nhìn thấy."

"Tôi, tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy. So với minh tinh hạng A chỉ có hơn chứ không kém."

Một tên nam sinh hét toáng lên, giống như sợ người khác không nghe thấy.

"Cậu có nói quá không đó.

"Âm thanh nhỏ dần, nhưng Kỳ Mặc Vũ ít nhiều cũng biết được chút ít manh mối. Nàng thầm nghĩ, tên nam sinh đó nói không sai, người kia thật giống nữ thần, mà nữ thần thì... Hồ Nhã Hinh thấy Kỳ Mặc Vũ lại thất thần bèn vỗ vai:"Này Mặc Vũ, lại ngơ ngẩn gì thế, đi thôi."

Xe đưa đón đã dừng trước cổng trường, Kỳ Mặc Vũ vẫy tay tạm biệt Hồ Nhã Hinh sau đó quen thuộc ngồi lên xe trở về.

Nhà Kỳ Mặc Vũ chỉ cách trường 5 phút lái xe, nàng nhiều lần muốn tự mình đạp xe đạp đi học nhưng mà ba mẹ Kỳ một mực không đồng ý. Phải biết họ chỉ có cô con gái duy nhất là Kỳ Mặc Vũ, dù giá nào thì vẫn phải bảo vệ nàng cẩn thận.

Vả lại đây cũng là một cách để thể hiện cho cả Vĩnh Thành này thấy được điều kiện nhà họ Kỳ, danh xứng với thực.

Trong mắt Kỳ Mặc Vũ, việc làm này của ba mẹ Kỳ còn ấu trĩ hơn cả trẻ con. Chỉ những nhà giàu mới nổi mới suốt ngày chạy đi khoe là mình có nhiều tiền như thế nào.

Người thực sự có tài lực thì lại càng thâm tàng bất lộ.

3

Nhưng ba mẹ đã thích vậy, nàng cũng không còn cách nào khác. Dù sao nàng sinh ra đã định sẵn là phải chấp nhận mọi sự sắp đặt, không có lựa chọn nào khác. Ai bảo bọn họ có tiền, lại còn sinh ra nàng.

Mấy suy nghĩ vụn vặt của Kỳ Mặc Vũ nhanh chóng bị bóng dáng nữ nhân xa lạ kia đẩy đi hết thảy. Nàng chống cằm tựa cửa, ánh mắt không mang theo tiêu cự, cứ thế mà rất nhanh về đến nhà.

Thái Vịnh Nghi đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!