Kỳ thi kết thúc cũng là lúc thời gian tụ họp cùng Hồ Nhã Hinh đã đến. Lần này Kỳ Mặc Vũ và Tô Giai Nghê phá lệ đồng ý cùng Hồ Nhã Hinh chạy đến quán bar, nói là trải nghiệm cảm giác của người trưởng thành gì đó.
Thời gian hẹn là buổi tối nhưng từ sớm Tô Giai Nghê đã ra ngoài, nói là có việc. Kỳ Mặc Vũ đành phải tự chạy đến đó một mình.
Thú thật đây là lần đầu tiên Kỳ Mặc Vũ tới quán bar nên có phần lóng nga lóng ngóng. Chắc là có cách âm nên âm thanh bên ngoài không hỗn tạp như nàng nghĩ.
Đứng đợi một hồi lâu cuối cùng Hồ Nhã Hinh cũng chạy đến lôi kéo Kỳ Mặc Vũ vào trong.
"Không đợi Giai Nghê sao?"
Kỳ Mặc Vũ sợ Tô Giai Nghê cũng giống mình, đều đến đây lần đầu, nếu không ai hướng dẫn rất dễ trở thành trò cười.
"Mình đã nhắn tin cho cậu ấy, khi nào đến mình sẽ ra đón."
Kỳ Mặc Vũ nghe vậy cũng không nói gì thêm, theo Hồ Nhã Hinh vào trong.
Quán bar này có tên là Star Night, là khu tích hợp ẩm thực và giải trí nổi tiếng. Hồ Nhã Hinh từ khi đến Bắc Thành rất thường lui tới nơi đây. Cũng xem là khách quen.
Vừa bước vào, thứ đập vào mắt Kỳ Mặc Vũ đầu tiên là thứ ánh sáng đủ màu không ngừng chớp tắt. Mùi rượu lên men cùng âm thanh che kín lỗ tai. Nàng không còn nghe rõ Hồ Nhã Hinh nói gì, chỉ thành thật đi theo.
Hồ Nhã Hinh dẫn nàng tìm đến một góc tương đối yên tĩnh so với phần còn lại, cô cũng biết Kỳ Mặc Vũ không thích ồn ào.
Hôm nay đến đây rõ ràng là nể mặt mình.
"Mặc Vũ, hôm nay không say không về."
Âm thanh xung quanh quá hỗn tạp, Hồ Nhã Hinh phải tăng thêm một tông giọng thì Kỳ Mặc Vũ mới nghe rõ.
"Không được, tửu lượng mình không tốt.
"Kỳ Mặc Vũ rất ít khi uống rượu bia, nàng chính là bị nhà quản nghiêm. Nhưng nói đúng hơn là cơ thể sinh ra bày trừ, từ đó cũng không có niềm yêu thích. Mặc kệ Kỳ Mặc Vũ từ chối, Hồ Nhã Hinh vẫn gọi phục vụ mang rượu đến rót cho Kỳ Mặc Vũ đầy một ly."Đã hứa với mình chơi tới bến thì không được nuốt lời. Nếu say mình sẽ đưa cậu về tận nơi. Yên tâm."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả. Cứ xem như ăn mừng cậu thi xong.
"Hồ Nhã Hinh vừa nói vừa nhét ly rượu vào trong tay Kỳ Mặc Vũ. Nàng đành miễn cưỡng nhận lấy. Rõ ràng là chưa có kết quả thi, người bạn này của nàng cũng thật biết viện cớ. Thấy Hồ Nhã Hinh uống một hơi hết ly rượu trong tay, Kỳ Mặc Vũ không khỏi rùng mình. Dưới ánh mắt thúc giục của Hồ Nhã Hinh, nàng thở dài một hơi rồi cũng uống một ngụm."Tốt lắm, tốt lắm.
"Hồ Nhã Hinh vô cùng vui vẻ. Hơi rượu xộc lên lỗ mũi, len lỏi vào trong bao tử làm Kỳ Mặc Vũ sinh ra một chút khó chịu."Khó uống như vậy."
Nàng thật không hiểu nổi tại sao Hồ Nhã Hinh lại thích loại thức uống này, lần nào tụ họp cũng đòi uống cho bằng được.
"Cậu và nữ thần của cậu tiến triển tới đâu rồi?"
Kỳ Mặc Vũ bị câu hỏi này của Hồ Nhã Hinh làm cho ho khan mấy tiếng, cái gì mà tiến triển tới đâu rồi, nghe có gì đó sai sai.
"Cậu có bớt nhiều chuyện được không hả?"
Hồ Nhã Hinh cười ha hả, mỗi khi nhắc đến Khuất Tĩnh Văn thì ánh mắt Kỳ Mặc Vũ đều tỏa sáng lấp lánh, vậy mà suốt ngày bảo không có gì, chỉ có ma mới tin.
"Được rồi, khi nào theo đuổi được nữ thần nhớ báo mình một tiếng để còn ăn mừng.
"Kỳ Mặc Vũ không buồn để ý tới Hồ Nhã Hinh, tập trung nhai mấy hạt đậu phộng trên bàn. Lúc này điện thoại của Hồ Nhã Hinh vang lên, người gọi đến không ai khác chính là Tô Giai Nghê."Cậu ngồi đây một lát, mình ra đón Giai Nghê."
Không đợi Kỳ Mặc Vũ gật đầu, Hồ Nhã Hinh đã rời đi.
Một mình ngồi trong không gian xa lạ, Kỳ Mặc Vũ sinh ra một chút nhàm chán. Nàng không tự chủ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Khuất Tĩnh Văn.
Kỳ Mặc Vũ: [Khuất lão sư đang làm gì?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!